Anh ta nói xong câu đó, trực tiếp lui về sau một bước, vừa mới kinh hoảng, giờ phút này biến thành lãnh khốc.
Bộ dạng của anh ta, để Kiều Luyến nhìn qua, tâm dần dần lạnh xuống.
Cô biết, một khi bộ dạng Lục Nam Trạch như vậy, chính là mọi chuyện không có đường sống.
Không có đường sống...
Con của cô, cô thậm chí còn không có cảm nhận được tâm thai của đứa bé, đứa bé này, lại bị tước đoạt khỏi cơ thể cô sao sao?
Kiều Luyến gắt gao cắn chặt bờ môi, nhìn y tá dưới sự ra hiệu của Lục Nam Trạch, đi tới bên cạnh cô, nhìn cánh tay của mình bị người khống chế, nhìn cây kim đâm vào da thịt...
Tiếp theo, liền thấy y tá mở ra cái nút, tiêm thuốc vào bình truyền, nước từ cây kim, chảy vào trong cơ thể cô.
Dịch thể lạnh buốt, để cho tay chân cô phát lạnh.
Không được!
Không thể như vậy!
Tất cả lý trí, lúc này biến mất toàn bộ.
Tứ chi bị giam cầm, không cách nào động đậy, duy nhất có thể động, chỉ có đầu!
Cô không chút nghĩ ngợi, trực tiếp dùng đầu, bỗng nhiên đánh bảo vệ đang siết chặt cổ tay cô!
“Bịch!”
Một tay bảo vệ giữ chặt tay cô, một cái tay khác ôm bịch truyền dịch.
Anh ta giữ rất chặt, mà giờ này khắc này, Kiều Luyến chỉ có một ý niệm trong đầu.
Đụng đổ cái bình này, đụng đổ thuốc bên trong!
Cô dùng đầu của mình, hung hăng đập vỡ!!
Cùng lúc đó, máu bắn tung tóe!!
Trên đầu của cô, nhất thời lộ ra mảng máu!
Không ai từng nghĩ tới, Kiều Luyến sẽ không muốn sống như vậy.
Bình truyền dịch dày như vậy, cô lại dùng đầu đập vỡ...
Đầu của cô...
Người trong phòng, trong nháy mắt đều ngây ngẩn cả người!
Bịch truyền dịch rơi xuống đất, nứt toác ra.
Tầm mắt của cô, rơi vào cây kim truyền dịch trên cô tay, có máu chảy từ ống ra.
Kiều Luyến bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn về phía Lục Nam Trạch, cô giống như muốn ăn người, đôi mắt mang theo uy áp hận ý ngập trời: “Anh hai, nếu như anh hại chết con của tôi! Vô luận phải trả bất cứ giá nào, Kiều Luyến tôi, vĩnh viễn không đội trời chung với anh!”
nói xong một câu ngoan tuyệt, đầu óc cô choáng vàng, té xỉu.
Trong lúc nhất tất cả mọi người trong phòng đều cực kỳ chấn kinh.
Bọn họ đứng đó, nhìn chằm cô giá ngất ở trên giường phẫu thuật.
Nhìn cánh tay cô, chảy ra dòng máu, nhìn lấy trên trán cô có vết máu lớn...
Thẳng đến khi tròng mắt Lục Nam Trạch co rụt lại, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, anh ta hô lớn một tiếng: “Kiều Luyến!! Mau, đưa đi bệnh viện!!“...
Trong bệnh viện.
Bên ngoài phòng cấp cứu.
Lục Nam Trạch mờ mịt đứng đó.
Anh ta nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, đứng ở đó cũng không nhúc nhích.
Trước mắt hiển hiện, là cảnh trước khi Kiều Luyến hôn mê, nói câu chắc chắn kia.
Anh ta chợt nhớ tới khi còn bé, anh ta chọc mẹ tức giận, mẹ không để ý tới anh ta.
Anh ta chỉ có một mình rầu rĩ không vui, ngồi trên bãi tập.
Về sau, Kiều Luyến tới tìm anh ta, an ủi anh ta.
Về sau nữa, anh ta liền hỏi cô một vấn đề ngốc nghếch: “ Kiều Luyến, vậy sau này nếu tôi chọc em không vui, có phải em sẽ cũng không để ý tới tôi không?”
Tiểu Kiều luyến cười vui vẻ, trực tiếp xua tay: “Anh thật ngốc, chọc giận người khác, anh liền mặt dày mày dạn qua xin lỗi, sớm muộn cũng sẽ tha thứ cho anh~ “
Cho nên, anh ta thấy, vô luận anh ta làm gì, chỉ cần anh ta luôn ở bên cô, cuối cùng có thể đổi lấy sự tha thứ của cô.
Vậy mà giờ phút này, va chạm của cô, lại làm cho anh ta giật mình hiểu ra.
Vì đứa bé kia, cô có thể đến mạng cũng không cần.