Sâu trong đáy lòng Lục Nam Trạch, sinh ra vẻ bi thương.
Một loại bi thương bị vứt bỏ.
Anh ta sợ hãi.
Anh ta thật sự sợ hãi...
Tận mắt thấy Kiều Luyến chảy nhiều máu như vậy, tận mắt thấy sắc mặt cô tái nhợt được đưa vào phòng phẫu thuật.
Lần đầu tiên, anh ta cảm giác được khủng hoảng như vậy!
Kiều Luyến của anh ta... Cô không thể chết!
Nghĩ tới đây, vành mắt anh ta lập tức liền đỏ lên, nhìn chằm chằm phòng phẫu thuật.
Sau mấy tiếng, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Bác sĩ đi ra.
Lục Nam Trạch khẩn trương tiến lên một bước, nhìn bác sĩ chủ trị.
Anh ta không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào, chỉ biết là trái tim bị kéo căng.
Anh ta nhìn chằm chằm bác sĩ, thậm chí ngay cả lời cũng không dám hỏi nhiều...
Đúng lúc này, nghe được bác sĩ nói, “Bệnh nhân thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, tuy vết thương nhìn rất doạ người, nhưng may mấy người có nhân viên chuyên nghiệp, kịp thời cầm máu. Khá tốt, đứa bé trong bụng cũng rất an toàn.”
Câu nói này rơi xuống, chỉ thấy giường của Kiều Luyến từ phòng phẫu thuật đẩy ra.
Cô nằm đó, mắt nhắm lại, dáng vẻ lẳng lặng, mang theo điềm tĩnh.
Trên trán đã băng bó kỹ, tuy băng gạc vẫn có máu, nhưng không có khủng bố như vừa rồi.
Lục Nam Trạch nhìn chằm chằm cô, liền nghe thấy có tiếng mở miệng bên cạnh: “Lục tiên sinh, thân thể của Kiều tiểu thư không có trở ngại gì, nếu như hiện tại thừa dịp cô ấy hôn mê, phá đứa bé, cũng không gặp nguy hiểm, anh nhìn... Tiếp tục đưa Kiều tiểu thư về phòng phẫu thuật sao?”
Đẩy về phòng phẫu thuật sao?
Ánh mắt Lục Nam Trạch, lại rơi người cô, rơi vào cánh tay của cô.
Dù trong trạng thái hôn mê, hai cánh tay cô, vẫn dùng sức che chở bụng của mình.
Trước mặt Lục Nam Trạch, hiện ra câu nói trước khi cô hôn mê...
Anh dần dần cúi thấp đầu xuống, nới lỏng tay ra, lại nắm chặt.
Thẳng đến sau cùng, anh ta mới bỗng nhiên hít một hơi thật sâu.
Anh ta ra lệnh nói: “Đẩy cô ấy về phòng bệnh.”
“Vâng.”
Lục Nam Trạch nhìn Kiều Luyến rời khỏi phòng phẫu thuật, đi theo bên giường bệnh.
Ánh mắt anh ta, không rời cô.
Kiều Luyến, đứa bé này, anh giữ lại cho em.
Chỉ cầu em cho anh một sự tha thứ, được không?
Lục Nam Trạch nghĩ tới đây, buông con ngươi, sâu trong đáy lòng, hiện lên hối hận và bi thương.
-
Cùng lúc đó, Bắc Kinh.
Trong phòng bệnh cao cấp.
Thẩm Tử Hào khẩn trương ngồi ở bên giường bệnh, nhìn chằm chằm Hạ Noãn Noãn trên giường bệnh.
Cậu ta đứng ngồi không yên.
Trong lòng bàn tay, tất cả đều là mồ hôi.
Thẩm Lương Xuyên thì đứng ở bên cạnh, cùng Hạ Diệp Hoa, nhìn bộ dạng mờ mịt luống cuống của Thẩm Tử Hào.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.
Mỗi một giây mang đi một phần cơ hội tỉnh lại.
Thẩm Tử Hào nhìn chằm chằm người trên giường bệnh, cầm tay của cô, một lần một lần mở miệng nói: “Noãn Noãn, em tỉnh lại đi!”
“Noãn Noãn, anh yêu em, em mở to mắt nhìn xem, nhìn xem cha mẹ em, được không?”
“Noãn Noãn, em đừng bỏ lại một mình anh...”
Giọng cậu ta nói liên miên, để không khí trong phòng, trở nên vô cùng ngột ngạt.
Hốc mắt Hạ Diệp Hoa phát hồng.
Thẩm Lương Xuyên nhìn bà, đang định an ủi bà đôi câu, nơi ngực chợt truyền đến một trận đau đớn kịch liệt.
Anh đưa tay đè lên ngực, trái tim giống như bỗng nhiên ngừng nửa nhịp, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Tiếp theo, anh liền không hiểu sao lại có chút hoảng loạn.
Lúc Thẩm Lương Xuyên đang suy tư làm sao vậy, khóe mắt liếc qua, lại đột nhiên thoáng nhìn thấy ngón tay Hạ Noãn Noãn khẽ động...