Máy bay hạ cánh.
Kiều Luyến rời sân bay, trên mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc.
Lên xe taxi, cô về tới Tô Châu.
Cái thành phố này, vẫn trước sau như một, mang theo uyển chuyển hàm xúc của vùng sông nước Giang Nam.
Đi trên đường, cô quay đầu nhìn phía ngoài đường đi, chỉ cảm thấy trong lòng hoàn toàn hoang vu.
Ở Bắc Kinh tám năm, chưa bao giờ cô không nghĩ về nơi đây, giúp cha mẹ tra ra chân tướng tòa nhà năm đó.
Nhưng bây giờ, cô lại cảm giác giống như không có chút hứng thú nào đối với chuyện này, cả người mỏi mệt đến cực hạn.
Kiều Luyến hít vào một hơi thật sâu.
Đưa tay ra vỗ vỗ mặt mình.
Kiều Luyến, mày không thể sa sút tinh thần như thế!
Không phải không thể ở cùng với Thẩm Lương Xuyên sao?
Tám năm trước, không phải là không có thất tình qua!
Cho nên, làm gì làm ra dáng vẻ lưu luyến như thế.
Mày còn có rất nhiều chuyện phải làm! Cha mẹ còn đang chờ mày giúp họ giải oan!
Nghĩ tới đây, Kiều Luyến nhất thời đứng thẳng lưng, nỗ lực lấy lại tinh thần.
Tài xế xe taxi hỏi thăm: “Tiểu thư, cô muốn đi đâu đây?”
Kiều Luyến báo một địa chỉ.
Cô kéo lấy hành lý, đi tới nghĩa trang, đi tới trước phần mộ của ba mẹ.
Tám năm rồi.
Cái bia mộ nhìn rất sạch sẽ, giống như vẫn luôn có người quét qua.
Cô buông hành lý, đi tới bên mộ, ngồi xuống.
Cô ngơ ngác nhìn phía trước, nhìn chằm chằm phía trước.
“Cha, mẹ, con tới thăm mọi người đây.”
“Tiểu Dịch xuất ngoại, nhất định sẽ ở nước ngoài, sáng tạo ra một bầu trời cho bản thân.”
“Cha mẹ, con cũng quay về rồi, con sẽ vì mọi người mà tra ra chân tướng, trả lại trong sạch cho mọi người.”
“Cha mẹ, con kết hôn.”
“Thế nhưng con lại ly hôn.”
“Chẳng qua không sao, giống như là tám năm trước, mẹ nói đúng, nhân sinh, cũng không phải là chỉ có tình yêu.”
Cô nói đến đây, nở nụ cười.
Cô cúi thấp đầu xuống: “Mẹ, mẹ còn nhớ rõ Tử Xuyên không?”
“Chính là người tám năm trước, cùng con yêu trên mạng. Về sau, chúng con vì thành lập câu lạc bộ, con cho anh ấy mười vạn, bị mẹ biết, còn mắng con một trận, nói con quá dễ dàng tin tưởng người khác.”
“Con còn nhớ rõ, lúc đó mẹ bắt con nhất định phải lấy khoản tiền kia trở về, thế nhưng con lại ầm ĩ với mẹ một trận...”
“Về sau, con và anh ấy hẹn gặp mặt ở Bắc Kinh, anh ấy lại chưa từng xuất hiện, mẹ nói, có lẽ anh ấy là kẻ lường gạt, chính là vì gạt con mười vạn. Con còn nói, tổn thất tiền không sao, coi như mười vạn mua sự giáo huấn.”
“Lúc ấy con phản bác qua, Tử Xuyên không phải người như vậy.”
“Về sau, con vì anh ấy thương tâm. Trong tám năm, cũng chưa từng có đi tin tưởng tình yêu nữa.”
“Nhưng bây giờ, con mới hiểu được, thật ra tình yêu trên thế giới này, là thứ huyền diệu nhất. Anh ấy vì con đã nhận lấy nhiều tâm lý áp lực như vậy... Đúng, anh ấy gọi Thẩm Lương Xuyên.”
“À, mọi người chưa từng gặp qua anh ấy, chẳng qua nếu như mọi người còn sống, nhất định mẹ sẽ giống như con, thích anh ấy, thích xem phim truyền hình, điện ảnh của anh ấy...”
Kiều Luyến nói đến đây, cầm điện thoại di động lên, mở ảnh của Thẩm Lương Xuyên ra, nói liên miên lải nhải: “Mẹ nhìn xem, đây chính là anh ấy, có phải dáng dấp rất đẹp trai hay không?”
Cái này vừa mới nói xong, điện thoại di động chợt vang lên.
Điện báo biểu hiện, là Thẩm Lương Xuyên.
Cô bình tĩnh nhìn điện thoại, một lúc sau, mới bỗng nhiên nở nụ cười, rút sim điện thoại di động.
Đúng lúc này, bên ngoài nghĩa trang, chậm rãi lái tới một chiếc xe Bentley, xe con ngừng ở cửa, thân hình Lục Nam Trạch bá đạo, từ trong xe đi xuống.