Tài xế cung kính đứng ở bên cạnh, hai bảo vệ, cũng đứng sừng sững ở đó, không nhúc nhích.
Ánh mắt Lục Nam Trạch thâm thúy nhìn chằm chằm phía trước, sau cùng chậm rãi buông con ngươi xuống.
Anh ta di chuyển, đi vào trong khi nghĩa trang.
-
Kiều Luyến không biết mình ở chỗ này bao lâu, chỉ là sau cùng đứng lên, nhìn ngồi mộ mà chậm rãi mở miệng nói: “Cha mẹ, lần này con trở về, không có ý định về Bắc Kinh lại. Con ở Tô Châu tra tìm chân tướng năm đó. Hôm nay con đi trước, muốn tìm một chỗ ở lại, chờ đến hai ngày nữa, con trở lại thăm mọi người.”
Nói đến đây, cô đứng lên, xốc hành lý, đi qua cửa khác của nghĩa trang.
Ngay khi thân hình của cô, biến mất ở góc rẽ, cuối cùng Lục Nam Trạch đã đi tới.
Anh ta bình tĩnh đứng ở trước mộ cha mẹ Kiều, ánh mắt nhìn bọn họ, mang theo tĩnh mịch.
Thế nhưng anh ta chậm rãi đi tới, lại nhất thời sững sờ.
Trong không khí có loại hơi thở quen thuộc...
Anh ta dùng sức cẩn thận ngửi một chút, thế nhưng một trận gió thổi tới.
Hơi thở trong không khid nhất thời biến mất.
Lục Nam Trạch không nhịn được cười khổ một cái.
Người luôn luôn phách lối, giờ phút này lại có chút bất đắc dĩ mở miệng nói: “Chú, dì, con lại cảm thấy mình ngửi thấy hơi thở của Luyến Luyến. Nhất định là conđiên rồi...”
“Chú dì, gần đây mọi người khỏe không?”
-
Kiều Luyến ra khỏi nghĩa trang, liền chặn lại một chiếc xe taxi ở bên ngoài.
Hôm nay sắc trời đã tối, cô liền tùy tiện tìm một khách sạn ở lại.
Sau đó bắt đầu tìm kiếm tin tức thuê phòng trên mạng.
Lần này về Tô Châu, dự định ở lại thời gian dài.
Cô vừa nhìn trên mạng, vừa ăn mì tôm.
Đang ăn, đột nhiên, loại cảm giác buồn nôn lại xuất hiện!
Cô đứng nhanh dậy, chạy vào trong phòng vệ sinh, lại ói ra.
Chờ đến khi nôn hết, lúc này mới cảm giác dễ chịu một chút.
Kiều Luyến ngồi ngây ngốc ở trên ghế sofa, nhìn chằm chằm phía trước.
Cô là bị bệnh bao tử, hay là mang thai?
Mà nếu như mang thai, đứa bé này, đến cùng là muốn, hay là không muốn?
Kiều Luyến nghĩ tới đây, nhíu lông mày.
Được rồi, trước làm rõ ràng tình huống rồi nói.
Cô nghĩ tới đây, mặc quần áo vào, xuống lầu, đi tới tiệm thuốc bên cạnh, mua một cái que thử.
Về tới khách sạn, cô liền ném que thử qua bên cạnh.
Sau đó tiếp tục tìm kiếm phòng, và thông báo tuyển dụng.
Đi khỏi Thẩm gia, trên người cô cũng không có mang bao nhiêu tiền.
Đã lựa chọn ly hôn, như vậy thì không thể lấy thêm một phân tiền của Thẩm Lương Xuyên.
Tiền trên người không có mấy, cho nên tiếp tục tìm một sinh kế.
Đang suy tư, đột nhiên nhìn thấy hộp thư của mình, có thêm một phần bưu kiện.
Cô hơi sững sờ, sau khi mở, mới phát hiện thư là do Cao Hữu Minh gửi tới.
Từ khi thân phận cô là Vong Xuyên, và Vong Xuyên là Thẩm phu nhân công bố, Cao Hữu Minh cũng rất ít liên hệ với cô.
Hai người bọn họ trước đó phối hợp trong tranh tài game, suy nghĩ một chút, hiện tại cũng thật lâu không có tham gia.
Cao Hữu Minh tìm cô, là có chuyện sao?
Nghĩ tới đây, Kiều Luyến liền ấn mở thư.
Lại phát hiện nội dung là nói để cô có thời gian, gọi điện thoại cho anh ta, bời vì Cao Hữu Minh gọi điện thoại cho cô, luôn luôn không được.
Kiều Luyến hôm nay đã bẻ sim điện thoại, nên tranh thủ thời gian cầm lấy điện thoại khách sạn, gọi cho Cao Hữu Minh.
Điện thoại kết nối, Kiều Luyến mở miệng: “Alo, là tôi.”