Câu nói này rơi xuống, thân thể Lục Nam Trạch cứng đờ, bước chân Kiều Y Y dừng lại!!
Hai người, đồng loạt, không thể tưởng tượng nổi, khiếp sợ, nhìn về phía Kiều Luyến!
-
Trong phòng làm việc của bác sĩ.
Bác sĩ chủ trị nhíu mày, nhìn lên sắc mặt cực kỳ nặng nề của Lục Nam Trạch.
Ông suy tư một chút, lúc này mới lên tiếng nói: “Lục tiên sinh, não bộ là bộ phận thần kỳ nhất trên thân thể người, lúc ấy chúng ta thấy được một vết thương lớn như vậy, liền biết khẳng định là Kiều tiểu thư sẽ có chút di chứng, chỉ là không nghĩ tới lại mất trí nhớ... Cái việc mất trí nhớ, cụ thể có thể có hai nguyên nhân. Một là có cục máu đông đè vào thần kinh, để cho cô ấy quên đi một thời gian ngắn. Hai là, có khả năng, quá khứ của cô ấy vô cùng kích thích, cho nên thân thể của cô ấy, tự động lựa chọn loại bỏ, quên đi. Đây đều là việc có khoa học căn cứ. Rốt cuộc Kiều tiểu thư thuộc loại nào, chúng ta còn cần kiểm tra thêm bước. Nhưng... bây giờ Kiều tiểu thư mang thai, rất nhiều thiết bị và thuốc không thể dùng, cho nên, cái này có chút chậm.”
Lục Nam Trạch nghe nói như thế, khẽ gật đầu.
Anh ta ngồi trên ghế, trầm tư một hồi, lúc này mới lên tiếng: “Cô ấy có thể một ngày nào đó, đột nhiên nhớ quá khứ sao?”
“Đây đều là có khả năng, nói không chính xác.”
Lục Nam Trạch buông con ngươi.
Một lúc sau, anh ta mới đứng lên: “ Xác định thân thể của cô ấy không có vấn đề, chúng ta sẽ làm lý thủ tục xuất viện!”
Bác sĩ nghe nói như thế, xoắn xuýt một chút vẫn mở miệng nói: “Lục tiên sinh, vết thương trên đầu của vị tiểu thư kia, còn cần nằm viện quan sát mấy ngày, dù sao vết thương có chút lớn. Chí ít cần chờ khép lại, mới có thể xuất viện.”
Lục Nam Trạch nhíu lông mày, khẽ gật đầu.
Từ phòng làm việc của bác sĩ đi ra, trong lòng Lục Nam Trạch nổi lên cảm giác hưng phấn.
Kiều Luyến quên đi.
Cô đã quên mất quá khứ!
Đây có phải nói rõ, cô cũng quên đi những oán hận đối với mình không?
Đây có phải là do ông trời thương hại anh ta, cho anh ta một cơ hội duy nhất?
Nghĩ tới đây, Lục Nam Trạch bỗng dưng siết chặt tay.
Nếu như là vậy, như vậy nhất định anh ta phải biết quý trọng thời cơ lần này!
Nghĩ tới đây, anh ta liền bước nhanh hơn, đi vào trong phòng bệnh.
Vừa mới tiến vào phòng bệnh, liền thấy Kiều Luyến ngồi ở trên giường, một mình ngây ngốc nhìn về phía trước.
Trông thấy Lục Nam Trạch tiến vào, cô chỉ ngước mắt khẽ nhìn anh ta một cái, sau đó nhíu mày: “Hiện tại có thể nói cho tôi biết, tôi là ai không?”
Lục Nam Trạch nhìn cô, nhìn chằm chằm một lúc, lúc này mới mở miệng nói tưungf câu: “Em là vợ của anh.”
Kiều Luyến nghiêng đầu, gật đầu một cái: “À.”
“Em bây giờ, mang thai con của anh, Kiều Luyến, về sau chúng ta sẽ sống hạnh phúc, có được hay không?”
Kiều Luyến nghe mấy câu này, gật đầu lần nữa: “Ờ.”
Ở cửa, Kiều Y Y nghe lời Lục Nam Trạch, nắm chặt tay.
Kiều Luyến mất trí nhớ, đây đối với anh hai mà nói, tuyệt đối là một chuyện tốt!
Mà bây giờ, anh hai lại còn muốn nhận đứa bé trong bụng của cô!
Mấy năm tháng này, từng việc điên cuồng tràn vào trong đầu cô ta, để cho vẻ mặt cô ta dữ tợn.
Một lúc sau, mới thấy Lục Nam Trạch đứng lên, đi ra ngoài, cô ta vội vàng chạy qua bên cạnh, chờ đến khi Lục Nam Trạch rời đi, cái này mới đi tới cửa phòng bệnh.
Đôi mắt cô ta bình tĩnh, lúc này mới đẩy cửa phòng ra, đi vào trong phòng bệnh.
Cô ta đứng ở trước mặt Kiều Luyến, nhìn Kiều Luyến, sau đó mới lên tiếng nói: “Kiều Luyến, cô biết quan hệ của tôi và anh hai không?”