Kiều Luyến mờ mịt nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, cô vắt hết óc, làm sao cũng nhớ không nổi, đã gặp qua người phụ nữ này ở đâu.
Thế nhưng cô ta vô cùng quen mặt, lại khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Kiều Luyến nhìn chằm chằm cô ta, một lúc sau mới mở miệng: “Cô là?”
Người phụ nữ trước mặt, liền mở miệng nói: “Tôi là Kiều Y Y, chị họ cô.”
Kiều Luyến nghiêng đầu nói: “À.”
Cô không nhớ nổi.
Cái gì đều nghĩ không ra.
Đến người vừa rồi, nói là chồng của cô, cô cũng nhớ không nổi.
Thậm chí, nhìn người kia, cô không có có bất kỳ cảm giác gì.
Nghĩ tới đây, Kiều Luyến nhìn Kiều Y Y: “Cô tìm tôi, có chuyện gì sao?”
“Có việc, đương nhiên có việc!”
Kiều Y Y nhìn chằm chằm cô, đột nhiên cúi thấp đầu xuống, đỏ mắt: “Kiều Luyến, tôi và anh hai thật tâm yêu nhau! Tôi cũng đã có con của anh ấy! Vì sao cô còn không chịu tha cho anh ấy? Cô cho rằng cô tự sát, có thể giữu anh hai lại sao? Coi như hiện tại, cô có thể giữ anh ấy lại, thế nhưng cô cũng không giữ được tim của anh ấy!”
Tự sát?
Kiều Luyến đưa tay ra, sờ lên trán mình.
Thì ra, vết thương này, là bởi vì mình sát.
Vậy xem ra, cô thật đúng là hận hai người kia thấu xương.
Cho nên, người đàn ông vừa rồi, lúc nhìn mình, luôn luôn lộ ra bộ dạng áy náy.
Là bởi vì, làm chuyện có lỗi với chính mình sao?
Cô tiếp tục nhìn Kiều Y Y: “Sau đó thì sao?”
Kiều Y Y bị nghẹn, nhìn về phía cô lần nữa: “ Kiều Luyến, tôi biết, tôi tồn tại, để cô cảm giác được khó chịu, thế nhưng tôi thật sự không thể rời bỏ anh hai được.”
“Tôi thích anh hai, anh hai cũng thích tôi.”
“Hiện tại anh hai đối với cô đều là áy náy.”
Kiều Luyến tiếp tục nhìn cô ta: “Sau đó thì sao? Cô muốn tôi làm gì?”
Kiều Y Y lại nghẹn lần nữa, cô ta muốn để Kiều Luyến làm gì?
Chính cô ta cũng không biết, cô ta muốn để Kiều Luyến làm gì.
Cô ta đứng cửa, nghe được Lục Nam Trạch nói cô là vợ anh, nhất thời tức không nhịn nổi, liền vọt vào nói những lời kia.
Cô ta phải để Kiều Luyến làm gì?
Cô ta chỉ là muốn cho Kiều Luyến thêm khúc mắc thôi.
Cô ta cắn môi, nhìn chằm chằm Kiều Luyến, một lúc sau mới cúi thấp đầu xuống, sau đó mở miệng nói: “Tôi, tôi cũng không biết, tôi chỉ là hi vọng, cô có thể cho phép tôi...”
Kiều Luyến nghiêng đầu, tiếp tục nhìn cô ta chằm chằm: “ Bình thường không phải tiểu tam đều hi vọng, mình có thể thay thế vị trí chính thất sao?”
Kiều Y Y bị cô nói hơi sững sờ: “Hả?”
Kiều Luyến gật đầu: “Ồ, vậy tôi thành toàn cho cô.”
Kiều Y Y sững sờ lần nữa, bị nói cho mơ màng: “Hả?”
Kiều Luyến nhíu lông mày, một lúc sau, mới mở miệng: “Cô ra ngoài đi.”
Kiều Y Y đi ra khỏi phòng bệnh.
Lục Nam Trạch làm xong mọi chuyện, chẳng qua mới đi nửa giờ.
Anh ta vội vội vàng vàng về phòng bệnh, muốn bồi bạn với Kiều Luyến.
Thế nhưng đẩy cửa phòng bệnh ra, lại trông thấy giường bệnh trống rỗng.
Có y tá tiến vào: “ Lục tiên sinh, vị tiểu thư trên giường bệnh, để lại một tờ giấy cho nah, sau đó tự mình rời đi.”
Tròng mắt Lục Nam Trạch hơi híp: “Cái gì?”
Sau đó tiếp nhận tờ giấy trong tay y tá, nhìn thấy mấy chữ viết phía trên: Chúng ta ly hôn đi.
Lục Nam Trạch:...!!
Cùng lúc đó, Thẩm Lương Xuyên đã đi tới Tô Châu, đang đứng bên ngoài bệnh viện, anh nhíu mày nhìn chằm chằm Tống Thành: “Còn không có tra được nguyên nhân tiểu Kiều nằm viện sao?”
Lời này vừa dứt, đã nhìn thấy Kiều Luyến mặc quần áo bệnh nhân, lén lén lút lút, từ trong bệnh viện đi ra!