Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 29: Chương 29: Bánh Bánh chơi ngu




Sau khi về nước, chuyện thứ nhất là đón Bánh Bánh về nhà, Hứa Ninh Thanh chở cô từ sân bay đến cửa hàng thú cưng.

“Bánh Bánh của chúng ta được trở về rồi!” nhân viên cửa hàng đem con mèo mặt to Garfield bỏ vào balo mèo, đưa cho Thường Lê: “Hôm qua tôi đã tắm rửa tỉa lông rồi.”

Thường Lê một lần nữa trở lại làm “người có tiền”, lại nạp mấy ngàn vào thẻ hội viên cửa hàng thú cưng.

Cô gái nhỏ tay trái xách balo mèo nhấc lên áng chừng: “Tại sao tôi cảm thấy nó nặng hơn một chút vậy?”

“Có nặng hơn một chút.” nhân viên cửa hàng chú ý băng gạc trên tay cô: “Tay phải cô làm sao lại bị thương vậy?”

“Bị thuỷ tinh cứa vào, vết thương nhỏ thôi.”

Nhân viên cửa hàng hướng mắt nhìn ra ngoài tiệm.

Cô đã sớm chú ý tới người đàn ông đứng phía ngoài kia, dáng người cao gầy, mí mắt cụp xuống dựa lên cửa xe, đường cong sườn mặt toát lên vẻ cương nghị.

“Người đàn ông ngoài kia đang chờ cô sao?” Nhân viên cửa hàng ghé vào tai Thường Lê thấp giọng hỏi.

“Ừm? Đúng a“.

“Bạn trai?”

“...”

Thường Lê chớp chớp mắt mấy cái: “Không phải, là, là..”

Cô dừng lại, chợt nhớ tới những lời Trần Tiềm Nhượng nói trước đó, Thường Lê thật nhanh cong khoé môi, bình tĩnh nói: “Là anh trai của tôi.”

“Anh trai ruột sao, thật đẹp trai nha, dáng dấp hai người thật giống nhau.”

Thường Lê cười cười không nói chuyện, kí tên vào biên lai, một bên thầm nghĩ: Những người xinh đẹp luôn hao hao giống nhau, nhưng cái này chỗ nào là anh em lớn lên giống nhau, rõ ràng là tướng phu thê* nha.

*Tướng phu thê: Vợ chồng giống nhau.

Mang balo mèo lên xe.

Bên cạnh là người có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, Thường Lê không dám làm càn.

Đáng tiếc Bánh Bánh hiển nhiên không ngờ tới mình sẽ có ngày bị người khác ghét bỏ, cực kì nghịch ngợm đem móng vuốt từ trong balo mèo vươn ra.

Thường Lê bắt lấy đệm thịt, đem móng vuốt của nó một lần nữa đẩy trở về.

Điện thoại người đàn ông bên cạnh reo lên.

“Gì nữa?” Hứa Ninh Thanh thanh âm hời hợt, có chút côn đồ.

Thường Lê nghiêng đầu nhìn hắn.

“Tối gặp a, nói sau đi.” Cặp mắt đào người đàn ông khẽ cong lên, tràn ra chút phong lưu tản mạn, chợt, hắn lại nhẹ nhàng cười trào phúng: “Có tới hay không thì liên quan rắm gì đến tôi?”

Thường Lê không biết người nhắc đến trong miệng hắn là nam nữ, chỉ cảm giác nghe rất mập mờ.

Cô bị lòng hiếu kì quấy phá, tay run một cái, Bánh Bánh rất hiểu chuyện, ăn ý thò móng vuốt xấu xa kia ra ngoài.

Mèo mập nhìn trái nhìn phải thăm dò quanh xe, nghênh ngang duỗi chân, giẫm lên đùi Thường Lê, lại rướn thân dài đem móng vuốt khoác lên trên cổ tay Hứa Ninh Thanh.

Tay áo hắn cuộn lên, giờ phút này khoảng cách tiếp xúc bằng không.

Thường Lê nín thở ngưng thần, hơi nâng mắt.

“...”

Nghịch ngu rồi em.

Hứa Ninh Thanh hầu kết trên dưới khẽ động, dừng xe trước đèn đỏ, nhìn xuống, ánh mắt rơi vào móng vuốt mèo mập, ngay sau đó mí mắt lại nâng lên, nhìn về phía Thường Lê.

Hắn chậm rãi nhướn lông mày, mí mắt híp lại.

“...”

Thường Lê thở mạnh một tiếng, thần tốc mang móng vuốt Bánh Bánh nhét lại vào balo mèo.

Chuyển đèn xanh, Hứa Ninh Thanh không nói gì, tiếp tục lái xe.

Nói được vài câu hắn liền cúp điện thoại, Thường Lê một bên nghiêng đầu dò xét.

Trên mặt người đàn ông nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, thần sắc như thường.

Vừa rồi hẳn không phải nói đến phụ nữ đi, dù nghe lời kia giống như đang chỉ bạn gái cũ.

Thường Lê nghĩ đến xuất thần, thẳng đến khi hắn quay đầu lại, đưa tay vỗ vỗ vào má cô ra tiếng: “Nhìn chú đến ngẩn người rồi?”

“...”

Thường Lê: “...”

Một tiếng, rụt cổ lại, đưa tay xoa vành tai có chút nóng lên, nhẹ giọng hỏi: “Buổi tối chú có việc à?”

“Ừm.” Âm thanh nhàn nhạt.

Thường Lê nhếch miệng: “Ồ.”

-

Sau khi Hứa Ninh Thanh đem Thường Lê về liền rời đi.

Thường Lê trở về phòng, thả Bánh Bánh ra, lại dọn dẹp lại ổ ngủ cho nó, làm xong hết mọi việc thì ôm bài tập nghỉ lễ Quốc Khánh ra làm.

Hoàn thành thật tốt.

Thường Lê học rất lệch, ngữ văn và tiếng Anh cũng không tệ lắm, nhưng toán học thì thật không dám nhìn thẳng. (trans: Chị Lê giống em: >)

Cô làm xong ba tờ tiếng Anh thì ngoài trời đã tối, vừa cầm điện thoại di động thì chuông cửa vang lên.

Nhân viên giao thức ăn đứng ngoài cửa, Thường Lê ngẩn người, nói cảm ơn rồi cầm vào nhà, nhìn bên trên mã nhận hàng viết Hứa tiên sinh.

Cơm lươn cùng trứng trần.

Thường Lê bỗng nghĩ tới khi ở bệnh viện sau động đất, người đàn ông đứng đối diện, vóc dáng rất cao, che đi ánh sáng đèn trần, phủ bóng tối nơi trước mặt cô.

Sau khi cô nghe điện thoại có chút hoảng hốt, cả người ngây ngốc không biểu hiện gì.

Nhưng thực sự cô đối với việc Hứa Ninh Thanh đến Nhật Bản hoàn toàn kinh ngạc.

Cực kì kinh ngạc.

Từ khi cô còn nhỏ, quan hệ giữa Bạch Ý và Thường Thạch Lâm đã xảy ra vấn đề.

Bạch Ý có đôi khi sẽ đối với cô rất tốt, nhưng đều có mục đích riêng, muốn cô về nhà cũ Thường gia kể khổ với ông bà nội, cô khi đó không hiểu, Bạch Ý đối tốt với côthi cô liền nghe theo bà ta.

Lớn lên hiểu chuyện, cô cũng bắt đầu lạnh nhạt với Bạch Ý.

Người ngoài đều xem cô là cháu gái bảo bối của Thường lão gia, là hòn ngọc quý Thường gia, hết mực cưng chiều, nhưng kì thực cô lại quen thuộc cảm giác bị bỏ rơi, giống như một túi rác, bị người ta ném tới ném lui.

Khi đối với cô tốt một xíu, đều là có điều kiện.

Cho nên tới khi cái người chú mới quen biết một tháng này, bởi vì lo lắng cho cô mà ngay lập tức bay đến, đáy lòng cô dường như tràn ra cảm xúc khó tả.

Có chút không biết phải làm sao.

Không biết nên phản ứng như thế nào.

Ăn xong cơm tối, Thường Lê ngồi trước bàn, bút chì trên giấy nhẹ nhàng trôi chảy chuyển động.

Cô vẽ một đôi mắt, mí mắt hơi khép, hốc mắt sâu, đuôi mắt tạo ra một đường cong hẹp dài, hơi vểnh, nhìn qua phong lưu lại nhẹ nhàng sạch sẽ tựa mây gió.

Cô gái nhỏ nhẹ thở phào một hơi, xoay người ôm mèo mập đặt trên đầu gối, hung hăng vò lông một trận.

Sau đó, cô cúi thấp đầu xuống, dán má lên bụng mèo ấm áp, khẽ cọ qua cọ lại.

Âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi, quanh quẩn nơi gian phòng trống trải.

“Hắn, hẳn là, có chút thích chị a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.