Con phố bên cạnh vừa khai trương một quán bar, nghe nói là của một người mẫu nổi tiếng mấy chục vạn fan mở, trên Weibo đã sớm làm mưa làm gió, hôm nay là ngày thứ hai, rất nhiều người biết đến, đông nghịt hết chỗ.
Hứa Ninh Thanh vừa xuống xe nhìn thấy cảnh tượng này liền nhíu mày, hắn thực sự không thích bon chen đông đúc như vậy.
Thẳng đến khi nghe thấy tiếng gầm động cơ xe thể thao, một âm thanh ai oán vang lên: “Ôi Hứa ca, anh cuối cùng xuất hiện, nghỉ lễ Quốc Khánh đi đâu mà mất dạng vậy?”
Phòng Tề trực tiếp xoay người bước ra khỏi xe, chiếc áo sơ mi xuề xòa, mở ba khuy trên, lộ ra khung xương gầy gò.
Hứa Ninh Thanh lên tiếng: “Có chút chuyện.”
“Đi đi đi, vào thôi, Phạm Mạnh Minh bọn họ đều đã ở bên trong.”
Hứa Ninh Thanh nhíu mày:“ Ai chọn chỗ này vậy, chen chúc bát nháo.”
“Chỗ này rất được đấy, hôm qua khai trương ngày đầu tiên, các em gái không thể chê vào đâu được.” Phòng Tề hướng hắn ánh mắt mập mờ: “Nhất là chủ quán, anh chắc chắn sẽ thích nha.”
Hứa Ninh Thanh không quan tâm cười cười, cũng không đáp lại.
Một đám người thấy hắn liền la hét phải phạt rượu, Hứa Ninh Thanh hừ cười một tiếng, nâng chén rượu trên bàn trà màu hổ phách ngửa đầu uống cạn.
“Hứa thiếu gia tửu lượng tốt a!”
Hứa Ninh Thanh đi qua đám người, ngồi một bên.
Một đám cô cậu nhà giàu không có việc gì làm ngồi ăn nhậu tán gẫu, ngẫu nhiên nói về biến động giới kinh doanh, nhưng phần đa là kể về cuộc sống phóng túng cùng những trò tiêu khiển quái đản.
Mà đàn bà là trung tâm câu chuyện.
Hứa Ninh Thanh đối cái đề tài này từ đầu đến cuối không hứng thú, cũng không tham dự, chỉ ngồi một bên hờ hững nghe.
Hắn đối với phụ nữ không nhiệt tình như các vị thiếu gia ở đây, có thế nói là là lạnh lùng.
Hắn tính tình lười nhác, lại tự do không quen bị ràng buộc, vừa nghĩ tới mỗi ngày có người chăm sóc bên cạnh mình liền thấy đau đầu, từ nhỏ được ba mẹ nuông chiều, cũng lười đi nói đi quản người khác.
Hứa Ninh Thanh thật sự không hiểu, đám người thay người yêu như thay áo, lại thỉnh thoảng mua này tặng nọ, niềm vui ở đâu vậy?
“Không biết hôm nay Châu Ỷ Khâm có đến không.” Phạm Mạnh Minh ở một bên nói.
Trong quán bar âm nhạc ồn ào, Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu: “Hả?”
“Châu Ỷ Khâm a”
“Ai vậy?”
“... “
Phạm Mạnh Minh nhìn hắn, không dám tin:“ Cậu thật sự không nhớ a? Châu! Ỷ! Khâm! A!” Hắn nói từng chữ một.
Hứa Ninh Thanh nghĩ nghĩ một chút, móc được một khoảng kí ức mơ hồ, lông mày khẽ nhếch: “Quán bar này cô ấy mở?”
“Đúng a, tôi còn nghĩ cậu biết, trước khi mở cửa đã tuyên truyền rồi..”
Phạm Mạnh Minh còn chưa dứt lời, ánh sáng laze chiếu trên mặt bị chặn lại, Hứa Ninh Thanh bất giác giương mắt nhìn qua.
Liền thấy một người phụ nữ cao gầy mảnh mai, bộ váy bó sát màu đỏ, làn da trắng nõn đến chướng mắt, hai chiếc khuyên tai thật dài ẩn trong mái tóc đen, ngũ quan tinh xảo lại kiều diễm, vừa nhìn đã biết có sửa chữa.
Châu Ỷ Khâm ngón tay trắng nõn cầm ly rượu đế cao, cười nhẹ nhàng giẫm lên giày cao gót vững bước hướng bọn họ đi tới.
Đám người nhao nhao thức thời tránh qua một bên, nhìn Châu Ỷ Khâm đứng trước mặt Hứa Ninh Thanh ý muốn cụng ly rượu.
Cô cười khẽ: “Hứa tổng thật bận rộn a, khai trương cũng không thấy anh đến.”
Người đàn ông uể oải dựa trên ghế sô pha, cái cằm nhấc lên, đôi mắt mờ nhạt trong ánh sáng chói lọi, hắn ngửa đầu nhìn cô ta một hồi, cũng không có ý cụng ly rượu này.
Hứa Ninh Thanh không phải người khiến đối phương có cảm giác áp bách, ngược lại luôn có thể để người ta cảm thấy thân mật nhưng lại như gần như xa, nhưng bây giờ hắn cứ như vậy ngồi trước mặt Châu Ỷ Khâm, cũng không bị suy yếu bởi ánh hào quang của cô ta.
Một lát sau, Hứa Ninh Thanh ngồi dậy, đưa tay: “Làm ăn phát đạt.”
Hai người bắt tay nhau, rất nhanh liền buông ra.
Phụ nữ theo đuổi Hứa Ninh Thanh không ít, Châu Ỷ Khâm là một trong số đó, nhưng không chỉ là một cái trong số đó, cô trong mắt của mọi người là người phụ nữ duy nhất có” danh phận “bên Hứa Ninh Thanh.
Châu Ỷ Khâm trước kia đăng một vài video ngắn trên Weibo, dựa vào nhan sắc và khí chất đặc biệt mà trở thành người nổi tiếng trên mạng, về sau lại đi theo con đường người mẫu, cũng coi là giới người mẫu lưu lượng, tham dự sự kiện gặp gỡ nhiều doanh nhân.
Lần đầu tiên cô gặp Hứa Ninh Thanh là ở một buổi đấu giá.
Người đàn ông thần sắc lãnh đạm, ánh mắt đen nháy, ngồi phía khuất tầm nhìn.
Châu Ỷ Khâm nhận ra, đây chính là vị đại thiếu gia của Hứa gia, danh tiếng bên ngoài không tốt lắm.
Cô lúc ấy sự nghiệp đang đi xuống, cùng ông chủ công ty người mẫu tranh chấp khó coi, rất nhiều hoạt động bị chèn ép, đang cần gấp một chỗ dựa.
Cô chọn ngay Hứa Ninh Thanh làm cái” chỗ dựa “này, trong tâm tư của cô, dạng đàn ông ngậm thìa vàng lớn lên, lại lắm tai tiếng, bằng nhan sắc này, tất nhiên nguyện ý tiêu chút tiền hoặc dùng một chút quan hệ đẩy cô lên cao.
Nhưng Châu Ỷ Khâm cũng không thể phủ nhận, khi nhìn vào trong mắt Hứa Ninh Thanh, thực sự tim cô đã đập rộn ràng.
Từ hôm đó về sau, cô liền bày hết mưu này kế nọ tạo những lần gặp gỡ ngẫu nhiên.
Hứa Ninh Thanh cũng rất giống với suy nghĩ của cô, phong lưu tuỳ tiện.
Nhưng càng về sau lại càng không giống như những gì Châu Ỷ Khâm đã đoán trước đó nữa, Hứa Ninh Thanh từ đầu tới cuối đối với cô thái độ lạnh nhạt xa cách, không hề tiến thêm bước nào, cũng lười ra tay giúp đỡ cô.
Nhưng sự nghiệp càng ngày càng đi xuống, độ nổi tiếng trên mạng biến hóa khôn lường, cô không đợi thêm được nữa, thế là âm thầm thông báo cho paparazzi*, tung ra ít tin đồn cùng Hứa Ninh Thanh ở khách sạn.
*Paparazzi: Người săn ảnh, những người chuyện gia đi rình trộm các sao, phần đa là săn tin tức thất thiệt.
Một thiếu gia đẹp trai nhiều tiền, một người mẫu nổi tiếng mấy chục vạn fan, lúc tin tức tung ra rất nhiều người để ý đến.
Thời điểm đó Hứa Ninh Thanh đích thực là ở gần cô, trai tài gái sắc, nên ai ai cũng cho rằng cô thật sự là một đôi với Hứa Ninh Thanh.
-
Bây giờ dù mọi người đều biết hai người không còn cùng một chỗ nữa, nhưng trường hợp như bây giờ vẫn tự giác nhường chỗ bên cạnh Hứa Ninh Thanh cho Chây Ỷ Khâm.
“Nghe nói mấy ngày trước anh không ở trong nước?” Châu Ỷ Khâm ngồi bên cạnh hắn, âm thanh mềm mại.
Hứa Ninh Thanh lưng dựa về phía sau một chút, ngón trỏ mở hộp thuốc lá lấy ra một điếu thuốc, vừa mới đưa lên miệng thì người phụ nữ bên cạnh đã quen tay bật lửa, Hứa Ninh Thanh liền tùy ý để cô châm giúp.
Hắn nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, thở ra làn khói, lại lấy điện thoại di động ra.
Thường Lê gửi một chuỗi tin nhắn.
Tin thứ nhất: [Thức đêm nợ giấc ngủ, trả cả đời không hết.]
Tin thứ hai: [Thức đêm không phải xấu, chỉ là chết sớm nha.] (Trans: Bây giờ là 2h34:))
Tin thứ ba: [Con quỷ nhỏ: Cháu đi ngủ đây [Đáng yêu].]
Tin thứ tư: [Con quỷ nhỏ: Chúc chú bình an [Đáng yêu].]
Hứa Ninh Thanh: “...”
Trans: Chương 31 tiếp theo mình đã đăng thiếu, mọi người vui lòng kéo xuống dưới để tìm đọc. Xin lỗi vì sự bất tiện này!