Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 31: Chương 31: CA CA!




Châu Ỷ Khâm yên lặng ngồi bên cạnh hắn, có thể thấy rõ ràng nội dung trong điện thoại Hứa Ninh Thanh, người phụ nữ nói chuyện với Hứa Ninh Thanh có ảnh đại diện hình vẽ nhân vật hoạt hình, bên trên tên đề “Con quỷ nhỏ“.

Châu Ỷ Khâm không biết đây là tên Wechat của đối phương hay là do Hứa Ninh Thanh đổi ghi chú.

Mặc dù cô không cảm thấy với tính cách của Hứa Ninh Thanh sẽ đặt cho người khác ghi chú này, nhưng khi cô nhìn thấy khuôn mặt từ đầu tới cuối lãnh đạm kia đột nhiên khoé môi nở ra một độ cong vi diệu, trong lòng bỗng có chút hồi hôp.

Cô mấp máy môi, nghe Phòng Tề một bên cười hỏi: “Hứa ca, sao anh không đem con bé kia ra đây?”

“Ừm?”

“Gần đây ở cùng với anh ấy” Phòng Tề gõ gõ tàn thuốc: “Người kia Thường gia.”

Hứa Ninh Thanh giương mắt, câu môi, ý vị thâm thường cười một cái, âm thanh nhàn nhạt: “Một con nhóc đáng ghét, mang ra làm gì?”

Phòng Tề uống một hớp rượu, cười theo: “Cháu gái bảo bối của Thường lão gia, còn phải luôn miệng gọi anh một tiếng chú, anh liền thỏa mãn đi?”

Hứa Ninh Thanh nhướn lông mày, không nói chuyện.

-

Thường Lê gửi cho Hứa Ninh Thanh mấy tin nhắn kia không có hồi âm liền tức giận đi ngủ thật.

Ngủ một lúc thì bị mèo mập đè tỉnh, bên ngoài trời vẫn còn tối, Thường Lê nhìn trần nhà đến ngốc mấy giây, yết hầu hơi khô.

Cô gái nhỏ chậm rãi đem mèo mập trước ngực đặt qua một bên, tóc tai bù xù, mang dép lê đến bên cạnh bàn mở nắp chai uống nước.

Đột nhiên, con mắt đang liu diu bỗng trợn to.

Ánh mắt rơi vào đèn xe oto bên ngoài, người đàn ông đẩy cửa xe đi xuống, ngay sau đó, cửa ghế lái phụ cũng mở ra, một đôi giày cao gót đính đá đập vào mắt.

Thường Lê:?

Chó má?

Sớm muộn cũng thức đêm đến chết.

Cô đứng trước cửa sổ phòng ngủ nhìn một hồi, sau đó bịch bịch chạy ra ngoài.

Đèn cảm ứng nơi hành lang theo tiếng chân dồn dập mà sáng lên.

Hứa Ninh Thanh không nhìn rõ, cảm giác như có một bóng đen chạy về hướng mình.

Cô nhóc đứng trước mặt, ngẩng đầu lên, tóc tai bù xù, bị gió đêm thổi lại càng loạn lung tung, nổi bật lên làn da trắng nõn, khoé mắt ướt át.

“Sao lại xuống đây?” Hứa Ninh Thanh tiện tay tiến lên vò mái tóc cô.

Thường Lê không nói chuyện, con mắt liếc qua người phụ nữ bên cạnh nhìn từ trên xuống dưới.

Châu Ỷ Khâm cũng nghiêng đầu đánh giá Thường Lê, nhìn ra được tuổi còn nhỏ, hẳn là cô Thường gia thiên kim tiểu thư trong miệng Phòng Tề.

“Ninh Thanh” Châu Ỷ Khâm đứng một bên, âm thanh nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu.

Thường Lê cũng nghiêng đầu nhìn theo, một tay níu lấy tay áo người đàn ông, ánh mắt cảnh giác.

“Cảm ơn anh đã đưa em về.” Châu Ỷ Khâm kéo dây túi xách: “Về sau khi nào đến thì báo cho em một tiếng, em sẽ sắp xếp ưu tiên.”

Châu Ỷ Khâm cũng ở gần đây, cô uống rượu, lúc đi ra Hứa Ninh Thanh tiện đường đưa cô về, Hứa Ninh Thanh chỉ đem xe dừng trước cửa nhà mình, nói “tiện đường” thì có thể, nhưng không có ý định đưa cô ta về nhà.

Người đàn ông mí mắt khẽ nâng: “Không cần.”

Châu Ỷ Khâm tiến lên một bước: “Ngày mai anh rảnh không, có một hoạt động của Hứa thị mời công ty bọn em, ngày mai có muốn đi cùng không?”

Thường Lê nhíu mày, trong lòng thầm mắng một câu, ngẩng đầu, hai ngón tay tinh tế giật giật tay áo Hứa Ninh Thanh.

Hứa Ninh Thanh nhìn xuống.

Cô nhóc mở miệng, giòn tan: “Ca ca!”

Hứa Ninh Thanh chậm chạp nhướn mày:?

Thường Lê mặt không đổi sắc nói tiếp: “Không phải anh hứa ngày mai sẽ xem phim cùng em sao?” Cuối cùng, dừng một chút, cô lại thêm vào một câu: “Ca ca!”

“...”

Hứa Ninh Thanh ánh mắt trêu tức, có chút nghiền ngẫm, không muốn vạch trần cô, mà uể oải giơ cánh tay lên, nghiêng người đem lực nửa thân dựa lên người cô.

Hắn giương mắt nhìn về phía Châu Ỷ Khâm, nghiêng đầu: “Ngày mai không rảnh.”

Châu Ỷ Khâm sắc mặt cứng lại, nhìn người đàn ông thân mật dựa lên người cô gái kia, bộ dáng so với lúc bình thường không giống nhau.

-

Đuổi được một tình địch tiềm ẩn, Thường Lê đi theo Hứa Ninh Thanh lên lầu.

Trên thân người đàn ông nhàn nhạt mùi thuốc lá, còn hỗn tạp một chút mùi nước hoa phụ nữ, càng lộ ra cảm giác không đứng đắn.

Thường Lê khịt mũi, bị mùi nước hoa kia làm hắt hơi một cái.

Hứa Ninh Thanh mở cửa đi vào, nghiêng đầu: “Cảm cúm rồi?”

Thường Lê khịt mũi không nói chuyện.

“Trong ngăn tủ phòng khách có thuốc, lấy uống đi.”

Thường Lê tiếp tục không để ý hắn, lách qua người hắn trực tiếp đi về phòng ngủ, vừa muốn đóng cửa thì bị Hứa Ninh Thanh nắm gáy cổ áo níu lại, âm thanh có chút khàn khàn: “Không nghe?”

Lực quá lớn, Thường Lê bị ép xoay người, lại không tự nhiên mở mắt ra.

Trong gian phòng đèn còn chưa mở, trong không gian tối mịt người đàn ông hạ thân xuống, mùi thuốc càng áp sát, hắn kéo khóe miệng cười một cái.

Tiếng cười trầm thấp, hơi thở nóng rực phả lên gò má cô.

Hắn buồn cười hỏi: “Vừa rồi gọi cái gì?”

Thường Lê mặt đỏ, lại nghĩ tới những lời vừa rồi người phụ nữ kia nói.

Cảm ơn anh đã đưa em về.

Đưa, em, về.

Ôi ôi.

Tiểu cô nương đỏ mặt liếc mắt, trực tiếp lui một bước, “phanh” một tiếng cửa phòng đóng sầm lại.

Hứa Ninh Thanh chóp mũi suýt chút nữa cũng va vào cửa, hắn ngồi dậy, xì khẽ một tiếng.

Con nhóc tính tình thật lớn.

Không biết lại giận cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.