Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 8: Chương 8: Bị gọi phụ huynh




Hứa Ninh Thanh thật ra không đem sự tình phát sinh tối đó để trong lòng.

Hắn nhìn khuôn mặt cô đỏ lên, nở nụ cười như có như không, cô sau khi nghe thấy câu hỏi kia “Còn biết tôi là chú của cháu cơ đấy” liền lao về phòng ngủ.

Giống con mèo bị dẫm phải đuôi.

Hứa Ninh Thanh cong khoé môi, cảm thấy đại não sau một ngày làm việc bận rộn căng thẳng lập tức dịu đi trong tiếng nhạc đời thường, những tâm tình bực bội kia cũng theo đó mà phân tán.

Có một con quỷ nhỏ trong nhà chọc cười giải buồn cũng thật thú vị.

Hắn đương nhiên nghe được giọng nói ở trong điện thoại Thường Lê, cũng nghe hiểu người đàn ông được nói đến là ai, nhưng hắn không để trong lòng.

Ở độ tuổi đó, thích một người là chuyện rất bình thường, nói không chừng qua hai ngày nữa liền thích người khác, không cần thiết chuyện bé xé ra to.

Hứa Ninh Thanh so với cô lớn hơn vài tuổi, thời điểm thiếu niên yêu đương theo đuổi đều có, sau khi tốt nghiệp liền dần trưởng thành, dần dà cũng thực tế lên không ít, Hứa Ninh Thanh bản tính lười nhác, cảm thấy những việc này đều rất nhàm chán, lòng dạ biết rõ nhưng thờ ơ lạnh nhạt.

Nhưng trong mắt Thường Lê thì đây lại là vết nhơ đời cô, nó sẽ tồn tại rất lâu suốt cuộc đời.

Cô, thế mà, sẽ gặp một sự việc xấu hổ như vậy.

Ngay trước mặt anh ta.

Sáng sớm hôm sau chính là khai giảng, chung cư của Hứa Ninh Thanh cách trường học khá gần, cách hai trạm tàu điện ngầm. Vốn dĩ có thể dậy trễ một chút, nhưng nghĩ lại sự tình xấu hổ đêm qua, sợ buổi sáng sẽ đụng mặt Hứa Ninh Thanh, thế là trời tờ mờ sáng đã chuẩn bị đồ ăn cho Bánh Bánh, đeo cặp sách lặng lẽ ra cửa.

Bởi vì đi học nghệ thuật, cô đã một năm không trở lại trường, cô đến phòng học từ rất sớm, các bạn học vừa bước vào thì rất ngạc nhiên cùng cô chào hỏi.

“Lê Lê! Cậu hôm này sao lại đến sớm vậy?” Phàn Hủy trước cửa phòng học hô lên mộ tiếng.

Thường Lê hơi híp đôi mắt, nổi giận đùng đùng quăng bút chạy tới, nhảy lên người Phàn Huỷ, bóp đỏ khuôn mặt cô: “A a a a mình hôm nay nhất định phải lấy cái mạng chó của cậu!”

Phàn Hủy vóc dáng một mét bảy hai, dễ dàng ôm lấy Thường Lê đang bám dính trên người cô, kinh ngạc hỏi: “Mình đã làm gì?”

Thường Lê đem Phàn Hủy kéo ra khỏi phòng học, hai người đứng cạnh bệ cửa sổ, đem chuyện ngày hôm qua nói cho cô, Phàn Hủy lúc này đã cười đến nội thương rồi: “Ha ha ha ha trùng hợp như vậy a, vậy người ta đã biết rồi, khỏi cần mất công tỏ tình nữa! Tới đây Lê Lê, bắt đầu kế hoạch B.”

Thường Lê hỏi: “Vậy kế hoạch A là cái gì?“.

Phàn Hủy nhún vai.

Thường Lê thở dài, có chút đau buồn: “Mình không dám.”

Phàn Hủy vỗ vỗ bờ vai của cô: “Không có việc gì, gương mặt này của cậu chính là có lực sát thương nhất thế giới.”

Thường Lê mấy ngày này cuối cùng cũng hoàn thành xong bài tập hè, mặc dù chất lượng khá quan ngại, những trốn kiểm tra vẫn rất dễ dàng, thậm chí hôm nay còn được biểu dương mấy lần “bạn học Thường Lê một năm không học lớp văn hóa nhưng vẫn có thể làm xong bài tập, các em đều không cảm thấy xấu hổ sao?”

Thường Lê: “...”

Tới gần tan học, Thường Lê đột nhiên bị gọi tới phòng làm việc.

“Chờ tớ một lát nha, đợi chút nữa nữa chúng ta đi ăn thịt nướng.” Cô nói với Mạnh Thanh Cúc cùng Phàn Hủy.

Lưu Lương ngồi trước bàn làm việc, nhìn cô đi đến, nhẹ gật đầu, ôn hòa hỏi: “Ngồi đi, học vẽ tranh như thế nào rồi?”

Thường Lê kéo ra cái ghế ngồi đối diện thầy, nhìn bộ dáng của thầy như vậy cũng buông lỏng cảnh giác: “Dạ, học rất tốt ạ.”

“Bài tập hè làm có vất vả không?”

Thường Lê là một người dễ mến lại ngọt ngào ai ai cũng ưa thích, chỉ cần cô muốn thì mọi người sẽ hài lòng, khi còn bé ông bà rất thích ngồi nghe cô nói chuyện.

Cô gái nhỏ ngọt ngào cười lên, nhu thuận lại khiêm tốn: “Mặc dù khá vất vả, nhưng làm xong cũng có chút cảm giác thành tựu, em bỏ lỡ một năm học nên phải nắm bắt thời gian học bù lại ạ.”

Lưu Lương khẽ nhếch lông mày, cũng cười với nàng, chân thành nói: “Em lắc đầu thử xem.”

Cô nàng mờ mịt chớp mắt: “...”

Tuy không hiểu lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn lắc đầu hai cái.

Lưu Lương hiền từ nhìn nàng.

Không có chuyện gì xảy ra.

Thường Lê cảnh giác, nhỏ giọng: “Sao vậy ạ?”

Lưu Lương trở mặt, từ một bên trong ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ đấp trước mặt cô: “Nghe một chút xem trong đầu em có tiếng nước hay không! Em xem đi, em đã viết gì trong bản báo cáo xã hội mùa hè hày? Em chép cũng chép thật qua quýt đi?”

Thường Lê: “...”

Cô bị giáo huấn nhanh chóng cúi đầu, mắt lại liếc nhìn cuốn sổ cẩn thận từng li từng tí, bên trong có chi chít dấu bút màu đỏ, đánh một dấu chấm hỏi to đùng.

Sau khi nghe rõ câu nói kia cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Lưu Lương vỗ lên mặt bàn: “Gọi phụ huynh em đến đây gặp tôi!”

-

“Bây giờ phải làm sao? Cậu tính gọi ba mẹ cậu đến à?” Mạnh Thanh Cúc đứng bên cạnh bàn của cô hỏi.

Các cô đều biết ba mẹ Thường Lê hiện tại không ở Bắc Kinh.

Cô cảm xúc sa sút, cắn môi không lên tiếng, sau một lát mới nhẹ nói: “Không gọi, mình mới không cần gọi bọn họ.”

Trong thanh âm lộ rõ vẻ bướng bỉnh.

Sắp gọn sách vở, Thường Lê kéo khóa, đưa tay lên xoa đôi mắt khô: “Mình đột nhiên không muốn ăn thịt nướng nữa, về trước đây.”

Nàng vừa nhấc chân đi ra ngoài, Lê Hoan ở một bên khẽ cười một tiếng: “Bị gọi phụ huynh à, lễ trao giải ba mẹ cậu còn không đến, làm sao có thể đến trường để nghe giáo huấn chứ.”

Lê Hoan cùng Thường Lê đều học vẽ, Lê Hoan cũng cực kì có thiên phú hội họa, nhưng cô ta ở các cuộc thi nhiều lần bị Thường Lê vượt mặt, hai người đã một thời gian dài không đối đầu.

Mạnh Thanh Cúc cùng Phàn Hủy nghe xong trực tiếp muốn đáp trả, bị Thường Lê giữ chặt, cô hiện tại không tâm tình cãi nhau, chỉ lắc đầu, bỏ qua rồi trực tiếp đi ra khỏi phòng.

Hứa Ninh Thanh hôm nay về sớm, vào nhà đã thấy đôi giày xuất hiện trước cửa.

Hắn quét mắt, đi qua gõ cửa phòng ngủ khách: “Đã ăn cơm tối chưa.”

Bên trong yên tĩnh hai giây, phát ra vòi sen rì rào khe khẽ, qua một lát lại có tiếng thiếu nữ mềm mại tinh tế vọng ra: “Đã ăn rồi.”

Ba chữ kia nghe cẩn thận thì thấy có chút nghẹn ngào, nhưng Hứa Ninh Thanh căn bản cũng không muốn đoán, trực tiếp về phòng của mình.

Qua đại khái một tuần hắn mới ý thức tới con quỷ nhỏ này giống như là tránh mặt hắn.

Mỗi ngày dậy sớm đi học, tan học liền về phòng nằm không đi ra, quả thực đem sự tồn tại bản thân giảm xuống mức thấp nhất, chỉ ngẫu nhiên Hứa Ninh Thanh ở phòng khách, thấy bóng dáng bé nhỏ mặc áo bông chạy ra uống nước, rồi lại chạy biến về phòng.

Một tuần trôi qua, số lần gặp nhau đếm trên đầu ngón tay.

Chẳng lẽ vẫn còn xấu hổ chuyện buổi tối hôm đó.

Hứa Ninh Thanh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, da mặt này cũng quá mỏng đi.

Bộ dạng lúc ca hát không có như vậy.

Hứa Ninh Thanh nhớ lại bộ dáng cô gái nhỏ hát “Yêu một người không về nhà” lại cong khoé môi cười.

-

Thẳng đến cuối tuần, Hứa Ninh Thanh đêm khuya về nhà thấy cô nhóc đang ngồi ở phòng ăn.

Cô chống cằm ngồi trên ghế, bởi vì vóc dáng thấp bé nên chân không chạm tới đất, lắc lư đung đưa trong không trung, lông mày nhíu lại, trông có chút do dự.

Nghe tiếng động, cô ngẩng đầu, Hứa Ninh Thanh thấy biểu tình bực bội của cô trong mắt tràn ra ý cười.

“...”

Con quỷ nhỏ này trở mặt là lại muốn làm cái gì?

Ngay sau đó liền nghe được âm thanh ngọt ngào của cô vang lên: “Chú ơi.”

“?” Hứa Ninh Thanh nhướn lông mày: “Làm sao vậy?”

“Chú.. Chú ngày mai có thể cùng cháu đi một chuyến tới trường không?” Cô nàng thanh âm mềm mỏng nhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí ngước mắt lên nhìn hắn, trong đôi mắt tràn ngập vẻ lấy lòng, long lanh tội nghiệp giống như một con cún.

“Vì sao?”

Cô chần chờ một chút, cúi đầu xuống: “Bị gọi phụ huynh.”

Thật ra đáng lẽ là tuần trước phải gọi rồi, Thường Lê vốn định chờ lão Lưu quên đi chuyện này, ai ngờ hắn trí nhớ tốt như vậy, nếu không gọi đến ông ta sẽ thăm tận nhà.

Thà gọi đến còn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.