Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo

Chương 7: Chương 7: Yêu một người không trở về nhà




Sau khi ra ngoài Hứa Ninh Thanh trực tiếp lái xe đến công ty.

Hứa Ninh Thanh hai mươi bảy năm tự do tự tại, sau khi tốt nghiệp đại học cũng không tham gia tiếp quản bất cứ sản nghiệp nào của Hứa gia, tự mình lập nghiệp, chuỗi khách sạn Châu Ngộ đêm qua gặp tai nạn là một trong những sản nghiệp của anh.

Nói đến chuỗi khách sạn Châu Ngộ cổ đông lớn nhất là hắn, Thường lão gia cũng tham gia cổ phần, trước kia Thường gia lấy du lịch ăn uống làm giàu, về sau mở rộng hoạt động sang ngành công nghệ cao, lúc cạnh tranh đem hắn thành hậu bối mà đối đãi.

Nhưng hắn tự do đến đâu thì cũng là người thừa kế duy nhất của Hứa thị, một năm trước Hứa Thừa Sinh lâm bệnh nặng, mặc dù về sau đã khỏi hẳn, thế nhưng vẫn không ngừng đem sản nghiệp của Hứa thị từng chút một ném qua cho Hứa Ninh Thanh.

Người quen biết Hứa Ninh Thanh đều hiểu hắn là người thế nào. Mặc dù thủ đoạn, bối cảnh cùng giá trị bản thân đều có thể xứng với cái danh tuổi trẻ tài cao, nhưng trên thực tế hắn không phải là một người đứng đắn, hầu hết những người chơi xung quanh đều là những cậu ấm cô chiêu ăn chơi trác táng.

Cũng may hắn không có đem những thói hư tật xấu đó vào công việc.

Tai nạn tại chuỗi khách sạn Châu Ngộ hôm qua đối với người trong cuộc mà nói là “may mắn”, dù sao cuối cùng tên kia vẫn chưa thành công, chẳng qua tin tức đưa ra, tranh luận sôi nổi khiến Hứa Ninh Thanh cực kì đau đầu.

[Vấn đề bảo an còn làm không xong mà đòi mở khách sạn.]

Hứa Ninh Thanh xử lý sự kiện đột phát này tới tận trưa, cuối cùng cũng đem ảnh hưởng dư luận áp xuống, mở cuộc họp khẩn truy cứu trách nhiệm và biện pháp xử lý.

Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, bên ngoài sắc trời đã tối.

Phạm Mạnh Minh ngay lúc này gọi điện thoại đến, đầu dây bên kia là tiếng âm nhạc ồn ào náo nhiệt, dùng đầu gối nghĩ cũng biết đang ở nơi nào.

Hứa Ninh Thanh lúc này thật sự mệt mỏi, cũng không có hứng thú vui đùa nữa, nhưng nghĩ trong nhà vẫn còn một con quỷ nhỏ nên vẫn là đi đến.

“Hứa ca, em nghe nói trong nhà anh đang nuôi một cô bé?” Một người đàn ông trong số đó tay đang ôm một cô em, miệng ngậm điếu thuốc hỏi.

Hứa Ninh Thanh giương mắt: “Tin tức của cậu cũng nhanh đấy.”

“Nào có, đó không phải là cháu gái nhỏ của Thường gia sao, tin tức này muốn biết cũng không khó, chuyện xảy ra ở Châu Ngộ đêm hôm qua cô ta hình như cũng ở đó.”

Hứa Ninh Thanh lúc này nghe đến tên Châu Ngộ liền phát phiền, âm thanh nhàn nhạt: “Ừm.”

Người kia còn nói: “Tại sao không mang đến đây cho mọi người làm quen một chút?”

Hứa Ninh Thanh cười hững hờ, ngon tay gảy tàn thuốc: “Đứa trẻ sống ở nhà tôi, cho các người xem làm cái gì?”

-

Thường Lê ăn xong cơm tối nằm trên giường liền ngủ mất, lúc tỉnh lại lần nữa đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm.

Có chút khát.

Thường Lê hắng giọng một cái, nhớ buổi tối khi đặt thức ăn mang đến có gọi một chai nước ép đào đang để trên bàn phòng khách.

Cô xoa xoa con mắt ngái ngủ, mò điện thoại mang dép lê đi ra ngoài.

Phòng khách vẫn tối đèn, không có dấu hiệu có người trở về.

Đã qua mười hai giờ.

Quả nhiên là sinh hoạt cá nhân hỗn loạn.

Thường Lê cảm thấy bản thân có chút thảm, không hiểu sao trong đầu vang lên một bài hát cũ ------ <Yêu một người không trở về nhà*>.

*Yêu một người không về nhà - Lâm Úc Liên.

Cô cắm ống hút vào, uống một ngụm, một bên ấn mở điện thoại, cô ngủ sớm, bây giờ trong điện thoại hai người Mạnh Thanh Cúc và Phàn Huỷ đang voice chat* với nhau.

*Voice chat: Trò chuyện bằng cách ghi âm thanh.

Mỹ Lệ Huỷ Huỷ: Lê của ta đâu! Đi đâu rồi! Đến ổ sói bị sói tha đi rồi sao!

Hồng Mao Ngao Tây Tạng: Mình cảm thấy cậu nên đem vai vế này đổi lại, hiện tại Lê Lê mới là sói đội lốt cừu được không.

Mỹ Lệ Huỷ Huỷ: Cậu không hiểu đàn ông.

Hồng Mao Ngao Tây Tạng: Ôi, cậu hiểu?

Mỹ Lệ Huỷ Huỷ: Cậu cái con chó tóc đỏ Ngao Tây Tạng này có gì vui đâu?

Phía cuối là tin nhắn âm thanh của Phàn Huỷ, 5 giây đồng hồ.

Hứa Ninh Thanh đẩy cửa vào nhà liền thấy cô nàng đứng cạnh bàn ăn, tóc đen lù xù, ánh sáng màn hình điện thoại chiếu lên mặt trắng bệch.

Cùng lúc đó, từ trong điện thoại của cô phát ra một giọng nói, thanh âm rất vang.

“Lê Lê tiến lên! Hôm nay lẻn vào nhà nam thần! Ngày mai bò lên giường nam thần! Giữ vững tinh thần! Con cháu đầy nhà! Hướng tới đỉnh cao nhân sinh!”

Hứa Ninh Thanh: “...”

Cô nhóc không chú ý tới hắn đã về, tiếng cười trong trẻo vang lên, lại qua hai giây, cô bắt đầu cắn ống hút, miệng hát vu vơ.

Hứa Ninh Thanh thật khó khăn nghe ra lời bài hát.

“Yêu một người không trở về nhà,

Đợi cánh cửa mãi không mở ra,

Ánh mắt chờ đợi,

Đôi mắt nhắm lại,

Vậy cớ sao cứ phải tra hỏi đến cùng,

Yêu một người đừng nói câu xin lỗi,

...”

Hứa Ninh Thanh: “...”

Hắn ho nhẹ một tiếng: “Con quỷ nhỏ.”

Tiếng hát im bặt, Thường Lê ngẩng đầu, điện thoại lạch cạch ngã úp trên bàn, không bật đèn cả phòng khách tối đen, cô lúng túng muốn chết, thật may mắn hắn không thể nhìn thấy cô đang xấu hổ.

“Ch.. Chào chú!”

Hắn ta về từ khi nào?

Có nghe thấy cô hát không, quan trọng hơn chính là có nghe thấy đoạn âm thanh vừa rồi không?

Một giây sau Hứa Ninh Thanh liền cho ra đáp án.

Người đàn ông trực tiếp đưa tay mở ra đèn phòng khách, khàn giọng cười, cặp mắt đào nhẹ nhàng híp lại, khinh bỉ nói một câu: “Còn biết tôi là chú của cháu cơ đấy.”

Thường Lê: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.