Anh Đừng Tới Gần Tôi

Chương 1: Chương 1: Chúng ta có thể đi cùng nhau không?




Mây trời thưa thớt, bầu trời dần đổ về tối. Những mảnh vỡ của hoàng hôn xuyên qua tấm rèm cửa, rơi trên tấm chăn trong phòng, ánh sáng và bóng tối đan xen thành từng mảng. Trong phòng không bật đèn, hơi tối.

Tri Dữu đã ngủ cả ngày, đầu óc có chút mê muội.

Cô vén chăn lên, ngồi dựa vào đầu giường, cổ họng khô khốc.

Trên ngăn tủ đầu giường có một cốc nước bằng thủy tinh. Tri Dữu lấy cốc nước uống một hơi cạn sạch, cảm giác mát lạnh trượt qua cổ họng, cuối cùng cũng làm dịu đi cơn khát.

Cô giương mắt nhìn căn phòng, vẫn cảm thấy buồn ngủ, ngoại trừ tiếng thở của bản thân thì không còn âm thanh nào khác, im lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi. Sắc trời không còn sớm, ngoài cửa sổ loáng thoáng truyền đến tiếng xe cộ ồn ào.

Cô thực sự đã ngủ rất lâu.

Tối hôm qua thức suốt đêm phác thảo, biên tập lại liên tục thúc giục, cũng may qua một đêm cuối cùng cũng xong.

Chiếc đồng hồ trên tường vẫn nằm đó như mọi khi, kim giây chạy từng vòng không biết mệt mỏi. Trong bóng tối, Tri Dữu xoa xoa đôi mắt, muốn xuống giường rửa mặt cho đỡ buồn ngủ.

Bỗng nhiên, bên gối truyền đến một âm thanh bất ngờ.

Sự yên tĩnh bị xé nát trong nháy mắt, nghe có vẻ vô cùng chói tai.

“Ong ong ——” tiếng động lan ra toàn bộ chiếc giường, và dọc theo tấm chăn bông, lòng bàn tay của Tri Dữu cũng cảm thấy tê tê.

Cơ hồ trong nháy mắt cơn buồn ngủ đã biến mất.

Trái tim lại bắt đầu không tự chủ được mà nhảy lên, đầu ngón tay cuộn lại, cảm giác khẩn trương. Cô khẽ nuốt nước bọt, cổ họng dường như lại trở nên khô khốc.

Di động vẫn kêu như cũ, như thể người bên kia sẽ không chịu từ bỏ cho đến khi cô nghe máy.

Tri Dữu run rẩy nghiêng người liếc nhìn màn hình điện thoại, khi nhìn thấy chữ “mẹ”, cô mới yên tâm.

“Alo, mẹ ạ.” Tri Dữu nghe điện thoại, nhắm mắt ngồi xuống mép giường.

“Dữu Dữu à, con làm gì mà mãi mới nghe thế?”

Đầu bên kia truyền đến tiếng oán giận của Vạn Trinh, Tri Dữu đáp: “Vừa rồi con đang ngủ, mới vừa dậy.”

“Vẫn chưa thấy tin nhắn của mẹ phải không?” Giọng Vạn Trinh có chút bất đắc dĩ, “Cũng sắp đến tiệc đính hôn rồi, con cũng nên bắt đầu chuẩn bị lễ phục đi.”

“Tuy rằng nhà chúng ta không bằng trước nhưng vẫn có khả năng chuẩn bị lễ phục tươm tất cho con.”

“Về mặt thể diện phải làm thật tốt, có vậy nhà họ Lục mới không thể khinh thường chúng ta.”

“Nghe vậy, Tri Dữu cũng không nhiều lời, chỉ là nhàn nhạt trả lời, “Vâng, cảm ơn mẹ.”

Nghe thấy cô nghiêm túc cảm ơn, Vạn Trinh lại cảm thấy như mình nợ con bé.

Đầu bên kia xuất hiện tiếng cười khẽ, giọng Vạn Trinh cũng trở nên mềm mại hơn, “Trong khoảng thời gian này mẹ bận quá, không có thời gian chăm sóc con, tuần sau mẹ đưa con đi thử lễ phục nhé.”

Thử lễ phục có nghĩa là sẽ phải ra cửa sao?

Đầu ngón tay cô không khỏi nắm chặt, đầu ngón tay vốn trắng nõn lập tức không còn chút máu. Tri Dữu không nói, nhưng cô cảm thấy tim mình như thắt lại.

Đám đông ồn ào, những người hướng dẫn mua sắm nhiệt tình và cả tiếng ồn khắp nơi, chỉ nghĩ thôi cũng khiến da đầu cô tê dại.

“Dữu Dữu? Con có đang nghe không?” Vạn Trinh hỏi sau một lúc lâu không thấy ai trả lời.

“Có... Có ạ.” Tri Dữu ấp úng nói: “Mẹ ——”

Nghe giọng Tri Dữu không chút hứng thú, thậm chí còn có chút kháng cự, Vạn Trinh hiển nhiên đã hiểu lầm ý cô, “Lục Cách mới vừa về nước, mỗi ngày đều phải vội vàng xử lý việc công ty, không có thời gian đưa con đi về mặt tình cảm cũng có thể bỏ qua, mẹ đưa con đi cũng giống vậy thôi.”

Trầm mặc một lát, bả vai căng cứng suy sụp trầm xuống, Tri Dữu nhắm mắt.

Đối với việc Vạn Trinh hiểu lầm, cô cũng không tỏ ý kiến, vì thế liền thuận nước đẩy thuyền nói: “Vâng.”

Tắt điện thoại, Tri Dữu co hai chân lại, mệt mỏi mà dựa vào đầu giường.

Sợi ánh sáng cuối cùng trong căn phòng dường như đã biến mất hoàn toàn, Tri Dữu đắm mình trong không gian ánh sáng đang dần tàn lụi. Chẳng qua, trong bóng tối này, sinh vật sống cuối cũng như đang kéo dài hơi tàn.

Nhắc đến cuộc hôn nhân sắp tới này, Tri Dữu chỉ cảm thấy hoang đường và bất lực.

Mấy năm gần đây việc làm ăn của gia đình trì trệ, Thịnh Gia đã sớm loạn trong giặc ngoài. Bên ngoài trông có vẻ tốt đẹp, nhưng kỳ thật lại dễ dàng sụp đổ.

Mà liên hôn lại trở thành phương thức giải quyết vấn đề tốt nhất.

Rốt cuộc thì lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, những việc như thế cũng là phổ biến.

Vì giúp Thịnh Gia vượt qua nguy cơ, càng vì không muốn khiến người nhà khó xử, Tri Dữu cam chịu liên hôn với Lục Cách.

Cho dù đến tận bây giờ cô cũng chưa suy nghĩ cẩn thận làm thế nào mà Lục Cách tìm thấy người quen nhà bọn họ.

Lục thị quy mô lớn, gần như nắm giữ toàn bộ huyết mạch kinh tế của thành phố Đông Lâm. Những người muốn liên hôn cùng nhà họ Lục sợ rằng cả một đoàn tàu cũng không chứa hết, sao lại cố tình chọn Tri Dữu cô chứ.

Bất động sản của Thịnh Gia chẳng qua chỉ là nỏ mạnh hết đà, rốt cuộc có thể giúp được gì cho Lục thị?

Nghĩ tới nghĩ lui, đầu óc Tri Dữu vẫn như một cuộn chỉ rối.

Dứt khoát xuống giường, Tri Dữu đi vào toilet rửa mặt, nhìn mình trong gương với mái tóc ướt đẫm, Tri Dữu nhíu nhíu mày rồi thở dài một cái, tự biết mình đã gặp phiền phức lớn rồi.

Mà cái phiền phức này chính là vị hôn phu mà cô chỉ mới gặp mặt đúng một lần kia - Lục Cách.

Hơn nữa lần gặp mặt đó cũng không thể coi là tốt đẹp. Ký ức năm xưa xẹt qua trong đầu, không khỏi khiến cô căng thẳng.

Khuôn mặt của Lục Cách lướt ngang qua tâm trí cô, mặc dù lần gặp mặt kia đã qua rất nhiều năm, nhưng người tên Lục Cách này có muốn không chú ý cũng rất khó.

Từ tin tức trên tạp chí kinh tế tài chính đến chủ đề gây bão trên trang nhất làng giải trí, Lục Cách luôn là tâm điểm của sự chú ý.

Mỗi khi nhìn thấy anh trên TV, Tri Dữu luôn nhanh chóng lướt qua theo bản năng.

Nhưng cặp mắt đen khắc sâu trong kí ức kia dù thế nào cũng không thể quên được, người lạnh lùng và thanh quý tới cực hạn như thế sẽ tạo nên cảm giác xa lánh thế sự, người sống chớ tới gần.

Còn vài ngày nữa là đến tiệc đính hôn, Tri Dữu xoa xoa thái dương, tạm thời không nghĩ muốn nhiều về chuyện đó nữa. Cô bước vào phòng tắm định đi tắm mới phát hiện ra chai dầu gội đã hết sạch.

Lại phải ra ngoài.

Tri Dữu cụp mắt xuống, đồng tử trong veo có chút khô khốc.

Vì công việc kinh doanh của Tri Hàm Hải, biệt thự nhà họ Tri thường xuyên có khách ghé qua. Là đứa con gái duy nhất của họ, Tri Dữu không tránh được giao tiếp cơ bản. Nhưng những lời chào hỏi bình thường này đối với cô lại chẳng khác gì đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Vì vậy, Tri Dữu rất đau lòng, và đó cũng là lần đầu tiên cô làm một việc “tùy hứng” - dọn ra ngoài sống.

Ngoài trừ những lúc bắt buộc phải ra ngoài, Tri Dữu gần như không ra khỏi cửa, vậy cho nên mỗi lần phải ra ngoài cô đều như gặp phải kẻ thù lớn.

Nhìn vào tấm gương lớn, Tri Dữu đeo khẩu trang, tóc dài dừng ở hai vai che khuất lỗ tai, ăn mặc áo thun quần jean bình thường.

Sắc trời đã muộn, giờ cao điểm buổi tối đã trôi qua, người đi bộ hơn trên đường cũng ít dần.

Có một siêu thị cách căn hộ nơi Tri Dữu sống không xa, chỉ mất vài phút đi bộ đến đó.

Cô cúi đầu ẩn mình trong bóng đêm, chỉ chú tâm vào con đường dưới chân, cũng không nhìn cái gì.

Mặc dù đã làm đủ loại chấn an tâm lý cho bản thân, nhưng lúc thanh toán Tri Dữu vẫn khẩn trương đến mức toát mồ hôi lạnh. Cô cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, không để người khác phát hiện sự kỳ quặc của bản thân.

Cho đến khi bước ra khỏi cửa siêu thị, trái tim treo lơ lửng của cô vẫn chưa hoàn toàn rơi xuống đất.

Bất cứ khi nào có ai đó đi ngang qua cô, cô sẽ cúi đầu xuống càng thấp. Làn da lộ ra ngoài cảm giác như thể đang bị người ta chỉ trỏ, mỗi hơi thở xẹt qua đều dường như đang soi xét cô.

Tri Dữu đang vùi đầu đi thì một nhóm thanh niên nam nữ đang trò chuyện cười nói đi tới, quần áo gọn gàng, và tinh thần phấn chấn.

Gần như ngay lập tức, Tri Dữu lấy điện thoại ra, mở màn hình và chọc chọc lung tung, giả vờ như đang nghịch điện thoại. Tiếng cười nói càng ngày càng gần, khuếch đại bên tai cô, sau đó chậm rãi rời đi.

Mãi cho đến khi nhóm người kia biến mất hoàn toàn, Tri Dữu mới cất điện thoại đi.

Cô thực sự muốn về nhà.

Nghĩ như vậy, Tri Dữu tăng nhanh tốc độ của mình.

Đường về nhà rõ ràng là dễ dàng hơn nhiều so với lúc cô đến, cô đang đi dưới ngọn đèn đường, bóng cô đổ xuống rõ ràng, phản chiếu ánh vàng mờ ảo theo sát bên cô, như thúc giục cô tiến về phía trước.

Hơi thở cuối cùng cũng chậm lại khi cô bước vào khu chung cư, Tri Dữu thở gấp, sau lớp khẩu trang đã xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng. Cô ấn thang máy, kiềm chế sự thấp thỏm của chính mình.

Đôi mắt cô trầm xuống, Tri Dữu nhìn đồ trong bao nilon, nhấp nhấp môi: Phải mua thật nhiều để dự trữ trong nhà mới được...

Mỗi lần ra cửa đều giống như đánh giặc, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, thật là không thể cứu chữa.

Tri Dữu cực kỳ bất mãn với tình trạng của mình nhưng cũng chẳng biết làm sao, cô kéo lê bước chân nặng nề vào thang máy, theo thói quen nép vào trong một góc.

Trong không gian chật hẹp và khép kín, có một cảm giác an toàn hiếm có.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, cánh tay của Tri Dữu đau đến tê dại, vừa định đặt túi ni lông xuống đất nghỉ ngơi một lúc, liền nghe thấy tiếng bước chân xa lạ.

Thân thể cô phòng bị theo bản năng, sau lưng cứng đờ.

Tri Dữu ngẩng đầu lên, nhìn thấy cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại từ từ mở ra.

Khoảnh khắc khe cửa mở rộng, Tri Dữu nhìn thấy một khuôn mặt.

Cô không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào, giống như một con cáo xảo quyệt thông minh trong tuyết mùa đông, lại giống như một viên ngọc lạnh lẽo trong một hồ nước hẻo lánh. Nhưng bất kể là cái nào thì cũng đều khiến Tri Dữu cảm thấy rất áp lực.

Người đàn ông mặc một bộ vest đen, cổ tay áo gọn gàng. Các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt kia, con ngươi đen nhánh thâm thúy, trầm lãnh xa cách. Phía đuôi mắt còn có một nốt ruồi lệ mê hoặc nhân tâm.

Hơi thở của Tri Dữu trong nháy mắt đình trệ, trong đầu gió lớn thét gào.

Không vì cái gì khác, chỉ vì trước mắt là khuôn mặt mà cô đã tránh né không biết bao nhiêu lần kia.

Lục Cách, vị hôn phu của cô.

Dù đã tưởng tượng vô số lần, nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng được họ lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh như vậy.

Ngoài ý muốn là Lục Cách cũng không tiến vào, anh ấn nút giữ thang máy và nhìn Tri Dữu, “Chúng ta có thể đi cùng nhau không?”

Âm thanh này tựa như tiếng đàn Cello cất lên trong thung lũng trống trải, đâm thẳng vào tai.

Đối với những người khác thì câu hỏi này có lẽ không thể hiểu nổi, nhưng với Tri Dữu thì đây lại là một vấn đề chính đáng để cô tự hỏi mình.

Lòng bàn tay của Tri Dữu nắm chặt đến trắng bệch, cô bỗng nhiên thu mắt lại và cúi đầu xuống trong hoảng loạn.

Mái tóc đen xõa dài che khuất nửa khuôn mặt.

Cô ấy thu mình lại và không dám nhìn Lục Cách nữa, cô ấy chỉ gật đầu bừa hai cái.

“Cảm ơn.”

Được sự đồng ý, lúc này Lục Cách mới bước vào thang máy. Không gian chật chội không còn chỉ của riêng một người, cảm giác an toàn cũng mất đi. Lục Cách rất cao, khiến cho vị trí còn lại cho Tri Dữu trông có vẻ càng hẹp hơn.

Cô gần như có thể ngửi thấy mùi cơ thể của Lục Cách.

Trái tim của Tri Dữu đang đập như trống bỏi, cô gần như không thể thở được một cách bình thường.

Bỗng nhiên, cô phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, cô chưa nhấn chọn tầng lầu.

Lục Cách đứng bên trái cô, Tri Dữu cúi đầu xuống, chỉ có thể nhìn thấy chiếc quần âu phẳng phiu và đôi giày da của anh. Với tâm lý thấy chết không sờn, Tri Dữu bước về phía trước, tay nhấn vào nút số 21.

Vào lúc cô chạm vào cái nút, một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của Tri Dữu.

Xương ngón tay hiện rõ, ngón tay thon dài, chỉ là trông có vẻ như tái nhợt quá mức.

Khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, Tri Dữu cảm nhận được sự mát lạnh từ đầu ngón tay của Lục Cách khiến cô rùng mình. Sự tiếp xúc da kề da đột ngột khiến Tri Dữu như chim sợ cành cong, hơi thở ngày càng gấp gáp, cánh tay dường như cũng phát run.

“Xin lỗi, tôi cũng sống ở tầng hai mươi mốt.”

Giọng của Lục Cách rõ ràng và bình tĩnh, như thể đang giải thích, nhưng Tri Dữu chẳng thể nghe được gì nữa.

Một khoảng lặng kéo dài, như thể hai bên đang giằng co.

Đợi đến khi cửa thang máy mở ra lần nữa, Tri Dữu gần như là bỏ chạy.

Lục Cách đứng ở lối vào thang máy, nhìn Tri Dữu chạy trối chết rồi trốn vào căn hộ của mình.

Trong hành lang im lặng không một tiếng động, tiếng bước chân hỗn loạn thoáng qua, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của người đàn ông.

Biểu tình nhạt nhẽo cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, Lục Cách bước ra khỏi thang máy, trong cổ họng tràn ra vài tiếng cười khẽ không rõ ý vị. Anh xoay người đi vào một khu căn hộ khác trên tầng này.

Cánh cửa nhẹ đóng lại, ánh sáng từ cầu thang biến mất trong nháy mắt.

Trong đêm đen, con ngươi của Lục Cách càng sâu hơn, cơn lốc xoáy trong mắt rõ ràng, thoáng qua một vài cảm xúc thâm trầm.

Anh cởi mấy chiếc cúc áo, áo vest hơi hơi rộng mở.

Anh đưa tay phải lên trước mắt, khẽ đưa ngón tay lên để sát vào mũi.

Đôi lông mi dài của anh hơi rũ xuống, trước mắt hiện lên một tầng bóng tối, Lục Cách cẩn thận mà nhẹ ngửi ngửi ngón tay, như thể sợ rằng nếu không cẩn thận sẽ làm hỏng thứ gì đó.

Vẻ mặt say sưa như đang thưởng thức một báu vật.

Đây là ngón tay mà Dữu Dữu đã chạm vào.

Những gì Dữu Dữu đã chạm qua, nhất định phải ngửi thật kỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.