Sau khi vào cửa, Tri Dữu không thay quần áo mà trực tiếp lao vào phòng tắm.
Cô vội vàng cởi khẩu trang, mở vòi nước lên, dòng nước mát lạnh chảy xuống. Tri Dữu vươn lòng bàn tay ra hứng nước, nhanh chóng táp lên mặt mình.
Mồ hôi từ mũi và trán đã được rửa sạch, Tri Dữu chống tay lên bồn rửa mặt thở hổn hển, một vài giọt nước chảy xuống cổ họng, Tri Dữu ho khan vài tiếng.
Cô còn chưa kịp hồi phục sau cú sốc vừa rồi, tâm trí Tri Dữu đã liên tục hồi tưởng lại mấy câu đối thoại qua loa vội vàng vừa nãy.
Cô cụp mắt liếc nhìn chiếc khẩu trang bị vứt trong thùng rác, tâm tư nặng trĩu.
Đừng nói là bị cô đã quấn kín mít như vậy, cho dù có đứng ngây người trước mặt Lục Cách thì cũng chưa chắc anh đã nhận ra cô.
Nghĩ như vậy, trái tim của Tri Dữu mới nhẹ nhõm hơn.
Nhưng tại sao Lục Cách lại xuất hiện ở đây chứ? Anh ta chỉ mới trở về Trung Quốc, không sống ở nhà họ Lục mà lại chuyển tới khu chung cư không thể tính là cao cấp này làm gì. Chẳng lẽ là quá nhàm chán nên muốn tự mình trải nghiệm sinh hoạt ở thế giới của người thường sao?
Tri Dữu lau mặt, ngồi trên nắp bồn cầu, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Vừa rồi Lục Cách nói, anh cũng sống ở tầng 21.
Bỗng dưng lại lại trở thành hàng xóm với hôn phu của mình một cách khó hiểu, Tri Dữu lấy tay che mặt, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái. Khuôn mặt cô đỏ lên, Tri Dữu hai tay buông thõng bên hông, ngửa đầu ra sau, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Lục Cách, người mà chỉ nghe đến tên thôi cũng có thể khiến Tri Dữu sợ hãi.
Nói đến nguyên nhân thì cũng chỉ có thể bắt nguồn từ buổi trưa nóng ẩm đó.
Tri Dữu năm đó 13 tuổi, theo Vạn Trinh đến nhà họ Lục với tư cách là một vị khách, đây là phương thức giao tiếp quen thuộc của các vị phu nhân trong giới, uống trà chiều và chơi mạt chược.
Vốn dĩ chỉ muốn tìm một nơi để trốn cho yên bình, nhưng Tri Dữu không ngờ rằng cô vốn nghỉ ngơi trong vườn, nhưng đến khi tỉnh dậy lại ở trong một căn phòng xa lạ.
Cô đứng dậy khỏi giường, có một thiếu niên đang ngồi trên tấm thảm cạnh cửa sổ.
Thiếu niên mặc áo phông dài tay màu đen cùng quần tây giản dị, trên tay cầm một cuốn sách, đôi mắt lại nhìn chằm chằm cô, “Dậy rồi sao.”
Đó là lần đầu tiên Tri Dữu gặp Lục Cách.
Ánh nắng buổi chiều tinh khôi xuyên thấu qua khung cửa sổ, rơi xuống trên vai anh, mái tóc đen của anh được chải gọn gàng, làn da rất trắng. Không biết có phải do bật điều hòa không mà đang là mùa hè nhưng Tri Dữu vẫn cảm thấy lạnh đến phát run.
Đôi mắt Lục Cách sâu thẳm, cảm xúc trong mắt nhàn nhạt, ánh nhìn của anh khiến Tri Dữu nổi da gà.
Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên, Tri Dữu đã khóc, là bị dọa sợ đến phát khóc.
Cô rõ ràng muốn gào lên mà khóc, nhưng đối mặt với áp lực chỉ dám âm thầm nức nở đến mức cuối cùng không thở nổi.
Cô không dám nhìn Lục Cách, cô chỉ biết anh đứng dậy đi đến bên cạnh mình, ngay sau đó, đầu ngón tay mát lạnh vươn tới vuốt ve khuôn mặt của Tri Dữu.
Thiếu niên lạnh giọng nói: “Đừng khóc.”
Nghe thấy giọng nói, Tri Dữu ngước nhìn anh.
Gần như ngay lập tức, Tri Dữu im lặng, cố kiềm nước mắt lại. Trên lông mi vẫn còn vương vài giọt nước mắt, Lục Cách lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau cho cô.
Hành động rõ ràng là nhẹ nhàng, nhưng Tri Dữu lại toát mồ hôi lạnh.
Cô chỉ thấy Lục Cách cau mày, đôi mắt anh dường như càng sâu hơn, như thể có thể nuốt sống cô ngay lập tức.
Cửa phòng đóng chặt, Lục Cách không cho cô đi, mà cô cũng không dám nhắc tới.
Sau đó Tri Dữu nhìn Lục Cách kéo rèm lên rồi bật TV, lần này, anh ngồi trên chiếc ghế sofa đơn cách Tri Dữu không xa.
Tri Dữu đã quên mất lúc đó mình nghĩ gì, cô chỉ nhớ cả người cứng đờ, run rẩy cùng Lục Cách xem phim hoạt hình Disney suốt một buổi chiều.
Mãi cho đến khi trời tối, Vạn Trinh mới tìm thấy Tri Dữu.
Lúc rời khỏi nhà họ Lục, cô theo sát Vạn Trinh từng bước, sợ rằng chỉ cần không cẩn thận lại sẽ bị Lục Cách bắt đi.
Kí ức bị chôn sâu lại được đào lên lần nữa, Tri Dữu đã thành công tự khiến chính mình cảm thấy khó chịu.
Đêm đó, Tri Dữu đã mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, cô vẫn đang ở trong căn phòng đơn điệu kia, Lục Cách đã nắm lấy cánh tay cô và giữ cô nơi đầu giường. Sau đó, với vẻ mặt u ám, anh ta buộc Tri Dữu đi cùng xem SpongeBob SquarePants suốt đêm với mình, sau đó còn bắt cô viết cảm nhận nữa.
-
Đêm hôm trước ngủ không ngon, bởi vậy ngày hôm sau lúc tỉnh dậy đầu óc Tri Dữu vẫn mơ mơ màng màng.
6 giờ 30 phút sáng, cô từ trên giường đứng dậy.
Không phải vì cô có thói quen dậy sớm tốt như vậy, mà bởi vì cô cần phải dậy sớm như vậy để đi đổ rác.
Ngoại trừ trường hợp đặc biệt như hôm trước, Tri Dữu thường sẽ ra ngoài sáng sớm để vứt hết rác trong nhà, thời gian cũng đủ sớm để tránh gặp phải người khác.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Tri Dữu mặc một chiếc áo khoác đơn giản.
So với việc ra ngoài mua dầu gội hôm trước, rõ ràng Tri Dữu cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Tại thời điểm này, chỗ đổ rác không có người, Tri Dữu đã thử nhiều lần và lần nào cũng vậy.
Với tay nắm cửa, Tri Dữu cảm thấy hơi sợ. Cô nhìn kỹ vào mắt mèo, đèn ngoài hành lang đang bật sáng, cánh cửa đối diện đóng chặt.
Mọi người đều chưa tỉnh dậy, chỉ có cô tự mình căng thẳng.
Tri Dữu thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa đi xuống lầu.
Tuy nhiên, sự thư thái này chưa kéo dài được bao lâu thì bị phá vỡ bởi sự xuất hiện bất ngờ của một người.
Vào chính cái khoảnh khắc Lục Cách bước vào thang máy.
“Chào buổi sáng.”
Lục Cách nhẹ nhàng chào một câu, gật đầu một cái rồi bước vào trong, mỗi một động tác đều thể hiện sự sang trọng, quý phái của anh.
Nhưng Tri Dữu nào có tâm trạng để thưởng thức, lúc này, cô đang bám vào vách thang máy, gần như muốn khảm luôn thân mình vào đó. Tri Dữu cúi đầu, chỉ tiếc rằng không thể dán luôn mặt vào phía sau.
Sao anh lại chào cô chứ! Anh dậy sớm vậy làm cái gì! Chẳng lẽ định đến công ty để tập thể dục buổi sáng chắc!
Tri Dữu điên cuồng gào thét trong lòng, khuôn mặt càng thêm chật vật. Cô nắm chặt hai tay, cố gắng che giấu sự bất an trong lòng.
Hiện tại cô không đeo khẩu trang!
Trong thang máy nhỏ, Tri Dữu co người lại, hơi thở ngày càng nặng nề.
Con người có xu hướng càng lo lắng thì các giác quan của họ càng trở nên nhạy cảm. Bên tai của Tri Dữu tràn ngập tiếng hít thở của chính mình, mà đối với cô thì chẳng khác gì tiếng rên rỉ trước khi chết của một con cừu bị làm thịt.
Ngay vào lúc cô nghĩ mình sắp tới cực hạn thì người bên cạnh đột nhiên ấn thang máy.
Bỗng nhiên, thang máy dừng lại ở ngay tầng đang đi xuống.
Lục Cách dường như liếc qua người bên cạnh một cái, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát. Anh đi ra ngoài một cách dứt khoát không chút do dự. Sau đó Tri Dữu nhìn thấy Lục Cách đi về phía lối thoát hiểm, tiếp theo đó là tiếng mở cửa.
Một loạt các hành động xảy ra liên tục, Tri Dữu thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Cho đến khi cửa thang máy đóng lại và tiếp tục đi xuống, đầu óc căng thẳng của Tri Dữu mới thả lỏng trở lại, một tay đỡ vách tường, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Sao mới đi được nửa đường mà Lục Cách đã dừng thang máy vậy chứ.
Chẳng lẽ anh ta thực sự đi tập thể dục buổi sáng à.
Không hổ danh là một người có thể gây chấn động toàn bộ giới kinh doanh, ngay cả cách tập thể dục buổi sáng cũng độc đáo như vậy.
-
Sáng sớm ngày cuối tuần, Diệp Tự nhìn sếp mình từ cầu thang bước vào bãi đậu xe, bước chân vững vàng, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ. Tuy nhiên, lông mày anh hơi nhướng lên, dường như có gì đó khác lạ.
Mọi thứ đều có vẻ rất kỳ lạ.
Diệp Tự không dám hỏi.
Diệp Tự đi vòng qua chiếc Bentley màu đen, mở cửa xe cho Lục Cách, “Anh Lục.”
Xe chậm rãi lái ra khỏi ga ra dưới tầng hầm, đi về phía tòa nhà của tập đoàn nhà họ Lục.
“Mọi việc thế nào rồi?” Lục Cách lật giở tài liệu trên tay. Móng tay anh được cắt gọn gàng, những đầu ngón tay sạch sẽ lướt qua phần dưới của tài liệu, vuốt phẳng các nếp gấp theo thói quen.
“Mọi thứ anh cần đều đã được đóng gói, nhanh nhất thì sẽ được chuyển đến căn hộ ngay sáng nay.” Thừa dịp đèn đỏ, Diệp Tự liếc nhìn kính chiếu hậu, “Căn hộ trên dưới ba tầng cũng đã được mua theo yêu cầu của anh, hôm nay mọi thủ tục sẽ được xử lý xong. “
Nơi có Lục Cách, không khí dường như luôn yên tĩnh hơn những nơi khác một chút.
Anh không nói gì, Diệp Tự cũng chỉ yên lặng lắng nghe.
“Ừ.” Lục Cách nói, “Hãy nói với người chuyển đồ nhẹ nhàng thôi, đừng để phát ra tiếng động.”
“Đi cầu thang bộ ấy, đưa đến rồi nhanh rời đi luôn.”
Nghe đến đây, Diệp Tự suýt nữa thì sặc nước miếng.
Đây là tầng 21 đó.
Trước khi anh ta kịp mở miệng dò hỏi thì Lục Cách đã nói thêm, “Trả gấp ba coi như tiền thưởng.”
Tiền bạc luôn có thể ngăn cản mọi lời phàn nàn và từ chối, biến điều không thể thành có thể.
Vì vậy, Diệp Tự đáp: “Vâng, thưa anh Lục.”
Lục Cách gấp tài liệu lại và sang một bên, “Từ hôm nay trở đi, chìa khóa xe để ở chỗ tôi, sau này cậu không cần lái xe nữa.”
Lục Cách không thích quá nhiều người, vì vậy Diệp Tự đảm nhiệm một lúc nhiều công việc, bình thường chỉ thiếu điều phân thân ra mà làm. Bây giờ bỗng dưng có thể bớt đi được một việc, cậu ta đương nhiên rất vui vẻ, “Vâng, Lục tổng.”
Đèn xanh bật sáng, Diệp Tự thậm chí còn đạp ga phóng nhanh hơn rất nhiều.
“Anh Lục, tiệc đám cưới vàng (*) của vợ chồng chủ tịch Minh sẽ tổ chức vào tám giờ tối nay. Anh có muốn chuẩn bị gì không?”
(*) Kỷ niệm 50 năm ngày cưới
Đôi mắt anh hơi ngập ngừng, lúc này Lục Cách mới nhớ tới bữa tiệc xã giao mà anh đã quên mất.Vẻ thất vọng lóe lên trong mắt, Lục Cách khẽ cau mày, không có hứng thú lắm, “Gửi quà cho chủ tịch Minh, ông ấy thích sưu tầm đồ cổ, cậu xem xét chọn một cái đàng hoàng đi.””Vâng ạ.”
-
Những ngày nghỉ ngơi, Tri Dữu thường sẽ ở trong phòng vùi đầu vào vẽ tranh minh họa hoặc xem phim điện ảnh, còn những trò giải trí khác như mua sắm thì gần như là không bao giờ.
Vì vậy, khi Vạn Trinh đột nhiên xuất hiện trong căn hộ và nói rằng sẽ đưa cô đến bữa tiệc, Tri Dữu đã kháng cự.
“Mẹ, sao lại đột ngột vậy ạ.” Tri Dữu nhìn Vạn Trinh đang ngồi trên ghế sô pha mà cảm thấy hơi rụt rè, “Tranh của con...”
“Đừng suốt ngày lo chuyện vẽ tranh nữa.” Vạn Trinh đặt cốc nước xuống, “Mấy bức tranh minh họa đó của con bán đi có thể được bao nhiêu tiền hả?”
“Tiệc cưới vàng lần này của Chủ tịch Minh sẽ có rất nhiều người có tiếng ở Đông Lâm tới tham dự.”
“Bình thường con không lộ mặt, nhưng giờ sắp đính hôn rồi, trở thành Lục phu nhân rồi về sau con sẽ phải đi xã giao rất nhiều.”
“Lần này đi cũng là để mọi người biết mặt con, giúp con quen mặt với mọi người trong cái vòng này.”
Tri Dữu đặt tay lên đầu gối, chiếc váy ngủ bị cô vò thành nếp gấp, vẫn không nói gì.
Những điều Vạn Trinh nói cô đều hiểu, chỉ là...
Biết tính khí lầm lì của con gái, Vạn Trinh nhích người đến ngồi bên cạnh, đặt một tay lên vai cô, “Khi con còn nhỏ, mẹ không có thời gian chăm sóc con, hiện giờ con lớn rồi đương nhiên mẹ hy vọng cuộc sống của con sẽ càng tốt hơn nữa. “
“Trở thành Lục phu nhân danh chính ngôn thuận rồi, con có thể muốn làm gì thì làm.”
Vạn Trinh vuốt tóc Tri Dữu ra sau tai cô, cười cười đưa cho cô một chiếc túi giấy, “Dữu Dữu nhà chúng ta đẹp như vậy, sao lại không dám đi gặp người khác chứ, con đi thay quần áo đi.”
Ngay từ khi chấp nhận kết hôn, Tri Dữu đã biết rằng sớm muộn gì cũng đến ngày này.
Phải phơi bày bản thân trước mặt người khác để người ta phán xét, chỉ vì một cái danh Lục phu nhân.
Nhưng cái danh Lục phu nhân này lại có thể cứu được Thịnh Gia.
Nhìn túi đồ trong tay, Tri Dữu bỗng nhiên có cảm giác như thể sắp hy sinh anh dũng, nhưng lại chẳng biết có ai cảm động vì sự hy sinh vĩ đại này hay không.
Nếu thần thánh thực sự tồn tại thì hẳn là sẽ có thể thấy được Tri Dữu đang hấp hối giãy giụa ra sao.
Đôi vai của cô trầm xuống, đến cả mấy quả cà tím bị sương giá bao phủ trông còn có tinh thần hơn cô.
Cuối cùng Tri Dữu cũng chọn cách thỏa hiệp, cô thấy chết không sờn đáp lại, “Con biết rồi.”
_______________________________
Editor: Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhaa <3