Chủ tịch tập đoàn Minh Vũ thoái vị sớm, ông chỉ còn giữ lại tên trên danh nghĩa, giao lại công ty cho con mình xử lý. Cặp vợ chồng già đã mua một biệt thự ở núi Lâm Sơn, câu cá trồng hoa qua ngày, sống một cuộc sống rất thoải mái.
Người già thường thích náo nhiệt, tiệc cưới vàng này một là để kỷ niệm, hai là để lót đường cho con cái kết giao quan hệ, để họ có thể tạo dựng được chỗ đứng vững chắc ở vùng đất phía đông này càng sớm càng tốt.
Những vị khách ngày hôm nay không phải là đám cáo già xảo quyệt trên thương trường thì cũng là nhân tài kiệt xuất trong các lĩnh vực khác nhau, có vô dụng thì họ cũng là thế hệ thứ hai của các gia tộc lớn. Tóm lại, không thể xem thường được ai trong số họ.
Núi Ô Lâm có chút xa, lúc Tri Dữu đến cũng đã muộn, không thấy nhiều người tiến vào biệt thự, phỏng chừng đều đã ngồi vào bàn hết.
Tài xế đậu xe ở cửa, nhìn vào kính chiếu hậu nói: “Tiểu thư, chủ tịch và phu nhân chắc đã đến rồi, cô mau vào đi thôi.”
Tri Dữu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng vẫn im lặng hồi lâu.
Vừa rồi Vạn Trinh giao quần áo xong liền rời đi trước, chỉ sai tài xế đợi ở dưới lầu. Với tư cách là vợ của chủ tịch Thịnh Gia, bà ấy đương nhiên muốn tham dự cùng Tri Hàm Hải.
Vì thế cục diện hiện tại đã thành ra thế này, Tri Dữu ngồi ở ghế sau, ngón tay bất an sờ sờ vào ghế da.
Tri Dữu cố tình kéo dài thời gian, đợi đến bây giờ ít người mới trộm đi vào.
Tấm màn đen của bầu trời hoàn toàn bị đè ép, biệt thự to lớn sáng trưng, từ xa có thể nghe thấy tiếng nhạc và tiếng ồn ào. Vài vị khách tới muộn bước vào cửa đều mặc quần áo xa hoa bất phàm.
Những người phục vụ ở quầy lễ tân đều mặc áo sơ mi trắng và áo vest đen, trên khuôn mặt nở một nụ cười khéo léo, đến cả độ cong của môi cũng giống nhau một cách đáng ngạc nhiên.
Tri Dữu hít một hơi thật sâu, dùng hai tay kéo váy xuống rồi đẩy cửa bước xuống xe.
Tiếng ồn càng ngày càng gần, Tri Dữu cũng ngày càng khẩn trương hơn. Cô bước nhanh hơn, lách qua cánh cửa trong sự hỗn loạn.
Đại sảnh của biệt thự hiển nhiên là náo nhiệt hơn nhiều.
Tiếng va chạm của những ly rượu, những câu chúc mừng xã giao, đó là một thế giới mới mà Tri Dữu không thể thích nghi được.
Những người phụ nữ cao gầy mặc lễ phục hoặc thanh lịch hoặc diễm lệ, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra âm thanh giòn giã. Những người đàn ông mặc vest và đi giày da đang tươi cười xã giao, một số còn dẫn theo bạn nữ bên cạnh, nhìn kỹ là có thể nhận ra là tiểu minh tinh nào đó trong giới giải trí.
Có những nhạc công chơi piano và violin trong hội trường, cử chỉ rất tao nhã và cao quý.
Những thức uống đầy màu sắc được bày trên khay, những chai rượu sâm panh được xếp rất cao.
Có vẻ như mọi người đều cảm thấy thoải mái ở đây, ngoại trừ Tri Dữu.
Vốn dĩ cô muốn đi tìm Vạn Trinh, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô lập tức cảm thấy sợ hãi. Hai chân tê dại, không dám nhìn mọi người, chỉ thấy tức ngực, khó thở.
Tri Dữu cố gắng áp xuống cảm giác xúc động muốn thoát khỏi nơi đây, cưỡng bách các tế bào não của mình hoạt động.
Lâu lâu lại có người qua lại xung quanh khiến Tri Dữu vô cùng khó chịu.
Nhưng nếu cứ đứng đờ người ở đây thì lại có cảm giác tất cả mọi người sẽ nhìn cô, kỳ quái và cứng đờ.
Tri Dữu ngẩng đầu lên, nắm chặt lòng bàn tay và nhìn xung quanh, mới phát hiện ở chỗ ngoặt có một bàn ăn. Có một số đồ uống dự phòng được bày ở bên cạnh gần cầu thang, thỉnh thoảng có người đi qua cũng sẽ không để ý.
Tri Dữu như người đuối nước bắt gặp được thuyền cứu hộ, nhấc chân lên đi tới đó.
Tiếng nhạc du dương, bước chân hỗn độn.
Ai cũng sẽ không nhận ra Tri Dữu cô đơn chiếc bóng.
Sau khi lách ra khỏi đám đông, Tri Dữu cuối cùng cũng ngồi sau bàn ăn. Lúc này, lòng bàn tay cô đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, rời xa sự ồn ào, cô dường như đã thoải mái hơn rất nhiều.
Trốn ở đây, Tri Dữu cuối cùng cũng có thời gian kiểm tra điện thoại, quả nhiên cô nhìn thấy tin nhắn từ Vạn Trinh.
[Dữu Dữu, con đã đến chưa? Tại sao mẹ vẫn chưa thấy con vậy? ]
Tri Dữu suy nghĩ một chút, lúc nãy đi tới chỉ lo cúi đầu, làm sao còn sức chú ý xem Vạn Trinh và Tri Hàm Hải đang ở đâu.
Cô cúi đầu, đầu ngón tay trắng nõn gõ nhẹ trên màn hình một tin nhắn.
[Mẹ, con tới rồi, mẹ đừng lo lắng.]
Một lúc sau, có một tin nhắn trả lời nhanh chóng.
[Tới là tốt rồi.]
[Nhớ lời mẹ nói, hãy tận dụng cơ hội này kết bạn nhiều hơn.]
Lần này, Tri Dữu không trả lời.
Cô cáu kỉnh cho Vạn Trinh vào mục không làm phiền, sau đó đặt ngược điện thoại xuống bàn ăn, lấy một ly nước cam để làm ướt cổ họng, trong lòng chỉ thầm cầu nguyện.
Mong cho thời gian trôi nhanh một chút, kết thúc càng sớm càng tốt.
Màn hình đã tắt, vì không có tin tức nhắc nhở tin nhắn mới nên Tri Dữu cũng không thấy được nội dung tin.
[Lục Cách cũng ở đây, tranh thủ lúc này hai đứa làm quen nhiều hơn đi, đừng để mẹ lo lắng. ]
-
Bên trong biệt thự trên núi Sơn Lâm, ánh sáng của những chiếc ly đan xen vào nhau, những chiếc đèn lồng thủy tinh đầy màu sắc, cùng với đó là những lời hàn huyên nói chuyện khách sáo.
Trên chiếc ghế sô pha dài bằng da, một người đàn ông chậm rãi cầm ly rượu đỏ, hai chân bắt chéo. Ống quần hơi kéo lên để lộ mắt cá chân đẹp đẽ và đường gân ưu việt.
Lục Cách dựa vào sô pha, ánh mắt lãnh đạm và xa cách, trong đôi mắt nhạt nhẽo không có một tia gợn sóng hay hứng thú nào. Khí tức toàn thân trầm ổn, dường như có cảm giác áp đảo rất lớn.
Tuy nhiên, các đường nét trên khuôn mặt của anh lại thật sự xuất trần, khiến mọi người không nhịn được phải nhìn thêm vài lần.
Minh Thính Nam ở bên cạnh lắc lắc cái ly trong tay, nhướng mày cười nói: “Lục tổng, cậu ngồi ở chỗ này thì định để cho bọn tôi sống sao hả, mỹ nữ trong này đều đang nhìn cậu đó.”
“Đừng tự dát vàng lên mặt nữa.” Tạ Thừa Duẫn sửa sang lại cổ tay áo, “Cho dù Lục Cách không ở đây thì cũng có ai thèm nhìn đến cậu đâu.”
“Cậu có thể nói điều gì hay ho không hả?” Minh Thính Nam cởi cúc áo trước ngực và mở áo sơ mi sang hai bên. “Nhìn cho rõ, hôm nay cậu đang ở nhà họ Minh đấy.”
Tạ Thừa Duẫn gạt tay anh ta sang một bên, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ tay vịn, không nhanh không chậm nói: “Bác Minh có biết cậu làm mất mặt nhà mình vậy không hả?”
“Tạ Thừa Duẫn, cậu bớt nói đi.” Minh Thính Nam nhìn anh ta một cái, chống cằm chỉ vào giữa sảnh tròn, “Minh gia có hai đứa con chất lượng cao như thế này che chở mà còn cần tôi xuất ngựa nữa sao, vậy thì cũng quá nhàm chán rồi. “
Theo hướng chỉ của Minh Thính Nam, ông Minh đang dẫn Minh Thính Bạch và Minh Thính Ngữ đi giao lưu, khuôn mặt già nua của ông vui vẻ ra mặt, từng nếp nhăn đều thể hiện niềm tự hào.
Minh Thính Nam là con út trong gia đình họ Minh, như anh ta đã nói, anh chị em trong nhà kiếm tiền là được, còn anh ta chỉ cần ăn nhậu chơi bời.
Những nơi có Lục Cách thật khó để mà không trở thành tâm điểm.
Mọi người liên tục đến chào hỏi, đưa rượu cho Minh Thính Nam và Tạ Thừa Duẫn, nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lục Cách.
“Lục tổng, hai đứa bọn tôi có khác gì trợ lý của cậu không?” Minh Thính Nam nhếch môi, “Bọn tôi đã giúp cậu chặn bao nhiêu cái nhìn rồi hả, so với thái giám hộ giá còn cần mẫn hơn đó!
“Cậu đừng có lôi tôi vào.” Tạ Thừa Duẫn nâng cánh tay phải lên, hướng lòng bàn tay về phía Minh Thính Nam, “Tôi hoàn toàn khỏe mạnh, chịu không nổi cái uy danh đó đâu.”
“Đúng đúng, cậu đây gân cốt cứng rắn, thân hình cường tráng, có xử hai Lục Cách một lúc cũng được luôn.” Minh Thính Nam hất cằm về phía Lục Cách, vẻ mặt không hề có hảo tâm.
“Bang ——” là âm thanh của đế ly đột nhiên đập vào mặt bàn.
Góc tối của chiếc bàn tương phản rõ rệt với bàn tay của Lục Cách, anh thản nhiên đặt cổ tay lên đầu gối, xương cổ tay hơi lộ ra, đẹp một cách bệnh hoạn.
Lục Cách khẽ nâng mí mắt lên nhìn về phía Minh Thính Nam
Chơi pháo thì vui, đến lúc bị bỏng mất bò mới lo làm chuồng.
Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt đó, Minh Thính Nam sững sờ, “Tôi sai rồi tôi sai rồi! Là lỡ mồm thôi! Tôi tự đấm mình hai cái được chưa!”
Cổ họng Tạ Thừa Duẫn tràn ra tiếng cười khẽ, giơ tay ra hiệu cho người phục vụ rót đầy ly cho Lục Cách, anh nói: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, bớt trêu chọc Lục Cách đi. Người ta sắp kết hôn nên mới không thèm phản ứng cậu, đừng thực sự nghĩ cậu ta bỗng dưng từ bi sinh lòng tốt.”
Nói đến đây, Minh Thính Nam mới chợt nhớ ra.
Anh ta nghiêng người đặt một tay lên bàn, “Phải rồi, Lục Cách, tôi còn chưa hỏi cậu, sao bỗng dưng lại đột ngột muốn kết hôn vậy. Chắc không phải bố cậu nhân lúc cậu không ở đây mà ép duyên chứ hả, ai —— Thừa Duẫn, không dưng đập đầu ông đây làm cái gì vậy, có bệnh hả! “
“Tôi chỉ muốn thử đánh thức bộ não vô dụng của cậu thôi.” Tạ Thừa Duẫn nhìn Lục Cách, “Chỉ bằng ông ấy sao? Cậu nghĩ ai trong nhà họ Lục có thể quyết định thay cậu ta chứ?”
Nghe vậy, Minh Thính Nam xoa xoa cái ót, bất giác gật đầu, “Đúng vậy, nhà họ Lục đâu ai có dũng khí đó.”
“Lục Cách, rốt cuộc là chuyện gì vậy hả? Kể cho tôi đi.”
Người ở trung tâm của chủ đề dường như vẫn không hề bị ảnh hưởng gì bởi sự tra khảo của bọn họ. Lục Cách nhấp một ngụm rượu vang đỏ, quai hàm siết chặt, hầu kết xinh đẹp nhẹ chuyển động lên xuống, có thể nói là nhìn thôi cũng thấy no.
“Tôi đột nhiên muốn kết hôn thôi.” Lục Truy dựa vào sô pha, thản nhiên nói: “Cậu có ý kiến gì à?
“...”
“Bọn tôi nào dám có ý kiến chứ!” Minh Thính Nam hướng lòng bàn về phía Lục Cách, “Người của Lục tổng đây hẳn là người xuất chúng nhất rồi!”
“Hình như là con gái của Chủ tịch Tri của Thịnh Gia?” Tạ Thừa Duẫn nâng nhẹ chiếc cốc trong tay lên, “Tôi rất mong đợi đó.”
Còn chưa kịp dứt lời, một giọng nữ đột nhiên vang lên bên tai.
“Anh Lục.” Giọng nói nũng nịu như đang câu hồn.
Vừa rồi đang trò chuyện rất vui vẻ nên không nhận ra có người đi tới bên này, đó là một người phụ nữ mặc váy đuôi cá màu đỏ. Cô ta trang điểm lộng lẫy, dáng người cân đối, điện nước đầy đủ, nhìn chằm chằm Lục Cách.
“Anh Lục, đã lâu không gặp.”
Đúng là một cách bắt chuyện cũ kỹ nhàm chán.
Lục Cách cùng hai người bọn họ ngồi lâu như vậy nhưng vẫn không ai dám tiến lên nói chuyện trực tiếp với Lục Cách, vì thế khi người phụ nữ này xuất hiện đã thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.
Một số người nhận ra đây là nữ diễn viên nổi tiếng Doãn Nhàn, cách đây một thời gian lúc tạp chí thời trang của tập đoàn họ Lục được phát hành, cô ta đã trở thành ngôi sao trang bìa đầu tiên.
Doãn Nhàn đưa tay về phía Lục Cách, nở một nụ cười rạng rỡ, sợ rằng bất cứ người đàn ông bình thường nào khi nhìn thấy tim cũng sẽ đập loạn vài cái.
Trong vòng không thiếu người muốn được lên trang bìa số đầu tiên của nhà họ Lục, vậy mà Doãn Nhàn lại giành được nó, cô ta tin rằng mình vẫn có thể nói vài câu trước mặt Lục tổng. Nếu còn có thể phát triển quan hệ nữa thì đúng là không thể tốt hơn.
Vừa nói chuyện cô ta vừa nghiêng người về phía trước. Cảm nhận được ánh mắt xung quanh đang nhìn mình, lòng hư vinh của cô ta càng được thỏa mãn, nụ cười càng thêm mị hoặc, chỉ chờ Lục Cách cất lời.
Tạ Thừa Duẫn ở bên cạnh không nhúc nhích, nhẹ thưởng thức rượu vang đỏ, như thể đang xem một vở kịch vui.
Mọi người đều chờ đợi phản ứng của Lục Cách.
Lục Cách, người cầm quyền của nhà họ Lục, vốn có tiếng là không gần nữ sắc. Không biết nếu có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy ngay trước mặt thì anh ta còn có thể không loạn không, chưa kể cô ta còn là người phụ nữ có liên quan đến việc làm ăn của Lục gia.
Một lúc lâu lâu sau, không được phản ứng lại như mong đợi, nụ cười của Doãn Nhàn hiển nhiên có chút cứng ngắc.
Lục Cách hơi nâng cằm lên, đầu ngón vuốt ve thành ly rượu. Anh nhìn Minh Thính Nam, ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Nhà họ Minh các cậu, thật đúng là loại người nào cũng mời tới được.”