Không rõ bầu không khí lạnh dần từ bao giờ, có thể là từ lúc Lục Cách chọn cách phớt lờ cô ta, hoặc cũng có thể là từ khoảnh khắc Doãn Nhàn đến bên cạnh Lục Cách mưu toan lấy được thân phận nào đó.
Dù là cái nào thì tình huống hiện tại cũng đều vô cùng xấu hổ.
Mặc dù không nói thẳng ra nhưng cũng đủ khiến người ta khó xử.
Tay của Doãn Nhàn vẫn ở tư thế mời Lục Cách chạm ly, nhưng khuôn mặt quyến rũ của cô ta giờ đã trắng xanh. Những ánh mắt hình viên đạn xung quanh như đang lăng tri, cứa từng tấc từng tấc một lên mặt cô ta.
Minh Thính Nam nhìn cảnh tượng này, hai tay đặt lên lưng ghế sofa, nhìn Doãn Nhàn một lúc.
Cô ta trông cũng đẹp đấy, nhưng mà, kiêu ngạo quá rồi.
“Đừng cái gì cũng đổ lên đầu tôi chứ.” Minh Thính Nam sờ sờ xương giữa lông mày, sốt ruột nói, “Tôi đâu có gửi thư mời, làm sao tôi biết được loại yêu ma quỷ quái nào tới đây.”
Những lời nói thẳng thắn đến mức khiến sắc mặt Doãn Nhàn càng trở nên khó coi, gần như không thể đứng vững.
Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người theo dõi, Doãn Nhàn đã quen với việc được săn đón trong làng giải trí rồi, làm sao có thể chịu đựng được cơn tức giận này. Cô cau mày mà nhìn Lục Cách, “Anh Lục, anh có ý gì vậy? Tôi chỉ muốn nói với anh về lần hợp tác vừa rồi. Không ngờ anh lại có thái độ này.”
Doãn Nhàn đặt ly rượu xuống bàn, khoanh tay trước ngực, “Đã như vậy thì cũng không cần nghĩ đến chuyện hợp tác sau này nữa.”
Nói xong, Doãn Nhàn quay người bước đi, tư thế của cô ta kiêu ngạo như một con thiên nga đen, ai nhìn thấy cũng sẽ có chút kinh ngạc.
Xung quanh nổi lên những lời xì xào, nghe kỹ thì đều là nói Doãn Nhàn lớn mật ra sao.
Trước đây, cô ấy đã giật trang bìa tạp chí của Lục thị số đầu tiên từ một số nữ diễn viên hạng nhất, chuyện đó vốn đã khiến người để ý, bây giờ nhìn thái độ kiêu ngạo của cô ta đối với Lục Cách, chẳng lẽ thật sự còn có ẩn tình gì sao?
Cuộc thảo luận cũng chỉ dừng lại ở đây, đi sâu hơn nữa sẽ có những chuyện khó mà nói được, hầu hết mọi người trong vòng này cùng lắm cũng chỉ nhiều lời vài chữ, bọn họ đều biết cái gì nên nói và cái gì không.
“Chậc chậc.” Minh Thính Nam liếc nhìn bóng lưng của Doãn Nhàn, “Bây giờ mấy cô gái nhỏ thật sự bị mấy phim truyền hình ngốc nghếch đầu độc quá sâu rồi. Nhìn cái vẻ kiệt ngạo khó thuần của cô ấy, chẳng lẽ thật sự cho rằng Lục Cách sẽ vì thế mà nói ra một câu này sao?”
“Nói câu gì cơ?” Tạ Thừa Duẫn cười hỏi, giữa lông mày anh thoáng hiện lên một chút tò mò.
Chỉ thấy Minh Thính Nam giật nhẹ cà vạt, giả vờ hạ giọng, “Cô gái à, em đang đùa với lửa đấy.”
“Minh Thính Nam.” Lục Cách cảnh báo một câu, trong mắt anh hiện lên một tia không hài lòng.
Thấy vậy, Minh Thính Nam biết điều mà ngậm miệng lại, chỉ nhàn nhạt nói: “Cũng thú vị đấy, còn hợp tác ấy à? Ai không biết còn tưởng làm ăn lớn hợp đồng mấy trăm triệu chứ, chẳng qua là một cái bìa tạp chí mà đã khiến cô ta hống hách vậy rồi.”
Tạ Thừa Vân lắc lắc ly rượu đỏ trong tay nói: “Cũng có chút tâm tư đấy, nhưng dùng không đúng chỗ rồi.”
Có thể không có tâm tư sao? Đôi mắt như muốn mọc trên người Lục Cách đến nơi, cứ như thể sợ người khác không biết cô ta đến đây vì Lục Cách. Vừa rồi ra vẻ rời đi như vậy, một là để giải vây cho bản thân, hai là khiến cho người khác tưởng tượng ra mấy chuyện không nên tưởng tượng.
Nông cạn và đầy sơ hở.
Minh Thính Nam nghe vậy liền gật đầu, theo bản năng nhìn về phía Lục Cách.
Anh không có bất kỳ biểu cảm nào, mi mắt hơi rũ xuống sửa lại cổ tay áo một cách không nhanh không chậm, như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.
Minh Thính Nam và Tạ Thừa Duẫn ăn ý nhìn nhau cười, không cần nói gì cũng có thể hiểu.
Đôi khi không thức thời đúng lúc, thực sự có thể trở thành một điểm yếu trí mạng.
-
Tri Dữu run rẩy ngồi vào bàn ăn, một tay cầm ly, tay kia cầm điện thoại di động, con ngươi cô liên tục cử động.
Vài tấm ảnh trong album trên điện thoại của cô gần như đã bị cô xem đến phát chán, nhưng cô vẫn lật xem từng cái một, hết lần này đến lần khác, vờ như đang bận rộn.
Cô nhấp một ngụm nước chanh, như thể làm vậy sẽ giúp mình bớt ngượng ngùng khi ngồi đây một mình.
Đột nhiên, vai cô bị ai đó bị xô mạnh, cơ thể Tri Dữu đổ ập về phía trước một cách mất kiểm soát, khiến ngực cô đau nhói. Cốc nước chanh đang cầm trong tay bắn ra tung tóe, may mà không bị dính vào váy.
Chỉ là mặt bàn lộn xộn, còn có chút chật vật.
Tri Dữu nghe thấy tiếng thì thầm đầy cáu kỉnh bên tai cô, cô quay đầu lại trong vô thức và bắt gặp một đôi mắt đầy giận dữ.
Doãn Nhàn đang đi qua hành lang với vài người bạn của mình để vào toilet, căn bản không chú ý tới Tri Dữu đang ngồi ở đây, lơ đãng va chạm suýt làm cô té ngã.
“Đứa nào không có mắt vậy hả!” Doãn Nhàn quát khẽ, tức giận nhìn lại.
Hôm nay Tri Dữu mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng, mái tóc đen xoăn nhẹ xõa ra sau, trang điểm nhẹ nhàng tôn lên những đường nét trên khuôn mặt thanh tú. Đôi mắt hạnh lấp lánh nước của cô trông như một chú nai rừng linh động, nhưng trên mặt cô lúc này còn có chút hoảng sợ.
Khuôn mặt này không quen mắt, nếu không thì với diện mạo của cô, Doãn Nhàn khẳng định chỉ cần nhìn một lần là có thể nhớ kỹ.
Có lẽ đó là tiểu tình nhân của một vị nào đó đưa đến, nhìn có vẻ như là lần đầu tiên được tham gia một sự kiện như vậy.
Tính toán xong, đôi mắt của Doãn Nhàn cũng trở nên sắc bén và khinh thường hẳn.
Vừa rồi bị Lục Cách chọc tức không nói, ở đây không thể cũng lại bị mất mặt được. Cô ta khoanh tay nhìn Tri Dữu một cách trịch thượng, “Cô ở chỗ này trông cửa đấy à, có người đến mà không biết đường tránh ra sao?”
Tri Dữu bình thường sợ nhất là khi tiếp xúc với mọi người, khi bị ai đó la lối ở nơi công cộng như thế này, các giác quan của cô dường như bị tê liệt, không biết phải phản ứng ra sao.
Người trước mặt cô có ánh mắt không tốt, cơ thể Tri Dữu vô thức co lại, nhưng cô chỉ có thể dựa đến bàn ăn cứng đờ.
Đi cùng với Doãn Nhàn là một người phụ nữ tên Hồ Nguyệt Ni, một nữ diễn viên trẻ. Cô ta cũng đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Doãn Nhàn và Lục Cách trong hội trường vừa nãy, thực sự cho rằng Doãn Nhàn và Lục Cách có gì đó với nhau, vậy nên lại càng cung phụng cô ả hơn, chỉ tiếc không thể dán lên vuốt mông ngựa.
Bây giờ cơ hội đến, cô ta không thể để tuột mất.
Hồ Nguyệt Ni nhìn lên nhìn xuống Tri Dữu đánh giá một hồi rồi nói: “Sao cô còn đứng im vậy, còn không nhanh xin lỗi chị Doãn Nhàn đi!”
Giọng nói sắc nhọn của cô ta khiến Tri Dữu giật mình, lông mi run rẩy không dám nhìn người. Dù vậy, Tri Dữu vẫn cắn môi, cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình.
“Cô bị điếc à?” Hồ Nguyệt Ni càng lúc càng trở nên thô lỗ, lưng Tri Dữu run lên, hơi thở cũng dần trở nên dồn dập.
Doãn Nhàn đứng đó, vẻ mặt ra vẻ thượng đẳng hơn người. Đối với hành vi này của Hồ Nguyệt Ni, cô ta rất hưởng thụ.
Nơi này vốn là trong góc, nhưng vì tiếng ồn nên đã thu hút không ít ánh mắt. Sự việc vừa rồi khiến Doãn Nhàn nhận hết sự chú ý, cũng có không ít người vì cô ta mà đến xem trò vui.
Biệt thự có hai sảnh: sảnh trong và sảnh ngoài, nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay và một số vị trưởng lão lớn tuổi ở sảnh trong, còn lại những người trẻ tuổi ở sảnh ngoài.
Mấy trò nâng trên đạp dưới như vậy vốn không thiếu gì, đám người bọn họ từ trước người trước giờ đã thấy không ít.
Cơ thể Tri Dữu căng thẳng, những ánh mắt xung quanh cô vô cùng rõ ràng, tất cả mọi người đang chờ để cười cợt cô.
Trong một khoảnh khắc, Tri Dữu chỉ cảm thấy tuyệt vọng và bất lực, ước gì có thể biến mất khỏi nơi này ngay lập tức.
Thấy Tri Dữu cúi đầu không nói gì, Hồ Nguyệt Ni bước tới, nắm lấy cánh tay cô kéo cô lên, “Xin lỗi đi!”
Tri Dữu bị cô ta kéo đến lảo đảo, phải đỡ bàn ăn mới có thể đứng vững, xung quanh có tiếng cười vang lên, tất cả đều lọt vào tai cô. Tri Dữu gần như cảm thấy choáng váng, đầu ngón tay áp chặt vào lòng bàn tay, ấn ra dấu móng tay màu tím.
“Tôi...” Tri Dữu bình phục nhịp thở, cố gắng hết sức nói rõ lời của mình, “Là cô... đụng vào tôi trước.”
“Cô phải xin lỗi mới đúng.”
Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng có thể nhìn thấy sự kiên định trong đó.
Tri Dữu vẫn luôn như vậy, cô không giỏi giao tiếp và sợ đám đông. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô yếu đuối kém cỏi để mặc cho người khác bắt nạt mình. Vì vậy, mặc dù vẫn còn phát run nhưng cô vẫn không chịu thua cho có lệ.
Nghe vậy, Doãn Nhàn làm như nghe được cái gì đó nực cười lắm, cô ta cười khẽ một tiếng, ánh mắt đầy tức giận.
Trò hay như vậy có ai lại không muốn xem, cả trai lẫn gái xung quanh đứng chen chúc nhau, như thể sợ chuyện còn chưa đủ lớn.
“Tôi yêu cầu cô xin lỗi thì đã làm sao nào, còn chưa bảo cô cúi đầu 90 độ mà xin lỗi tôi là may rồi đấy!”
Doãn Nhàn tiến lên trước hai bước, đang chuẩn bị nổi giận thì có người cắt ngang.
“Doãn tiểu thư.”
Giọng nói thâm trầm như băng lâu ngày phủ bụi, lạnh đến mức khiến người ta rùng mình. Mọi người theo tiếng nói quay lại nhìn mới thấy Lục Cách đã đi tới, Minh Thính Nam và Tạ Thừa Duẫn theo sau.
Những câu chuyện phiếm luôn sinh ra vào những thời điểm như thế này.
Tuấn nam mỹ nữ tại sự kiện không tầm thường, còn thêm một tiết mục đủ hấp dẫn ánh mắt người khác.
Xung quanh nổi lên những lời xì xào bàn tán, lẽ nào Lục Cách ở đây để chống lưng cho Doãn Nhàn sao?! Chẳng lẽ hai người thực sự có quan hệ gì sao?
Mặt Lục Cách u ám khác thường, mọi người nhìn vào đều cảm thấy như sắp có bão. Tây trang của anh chỉnh tề, đề lộ vai rộng eo thon, hai chân thon dài, áp suất không khí lại thấp hơn.
Âm lượng đột ngột giảm xuống, nhất thời không ai dám phát ra tiếng.
Lục Cách dừng lại trước bàn ăn, đôi mắt đen nhìn thẳng về phía Doãn Nhàn. Cô ta vô thức chột dạ, lùi về phía sau hai bước.
Giữa mấy chục cặp mắt đang dòm ngó và dò xét, Lục Cách nhẹ nhàng nói: “Cô Doãn, cô là đang muốn vợ chưa cưới của tôi xin lỗi cô sao?”
Những nốt nhạc được chơi vào giờ phút này dường như trở nên vô cùng đột ngột, tiếng động nhỏ bị lời nói vừa rồi của anh áp xuống, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng ai đó hít sâu một hơi.
Vợ chưa cưới của Lục Cách?!
Những người có mặt ở đây đều biết Lục thị liên hôn với Thịnh Gia, nhưng thiên kim Thịnh Gia Tri Dữu thật sự bí ẩn, gần như không lộ mặt trước mọi người nên có rất ít người từng gặp qua cô.
Ngoài ra, Thịnh Gia những năm gần đây cũng dần xuống dốc, hầu hết những người trong cuộc đều chỉ coi như đang xem một vở kịch vui, điều duy nhất bọn họ quan tâm cùng lắm chỉ là cuộc hôn nhân khó tin kia, ai lại sẽ quan tâm cô “vợ chưa cưới” kia rốt cuộc trông như thế nào chứ.
Tri Dữu hiển nhiên đã phát ngốc lúc nhìn thấy Lục Cách, tim cô không khỏi đập loạn xạ vì sợ hãi. Sự xuất hiện của Lục Cách cũng không khiến cô bớt bồn chồn hơn, ngược lại còn khiến cô càng thêm hoảng loạn.
Giữa vô số ánh mắt xa lạ khiến người chán ghét, Tri Dữu nhìn thấy ánh mắt của Lục Cách.
Ngoài dự đoán, hóa ra lại dịu dàng đến vậy.
Như là đang trấn an cô.
Không ai lên tiếng, sắc mặt của Doãn Nhàn càng trở nên trắng bệch, chẳng khác gì một vai hề giữa ánh đèn sân khấu, dường như ngay giây tiếp theo là cô ta có thể trực tiếp đi nhận cơm hộp.
Tri Dữu thấy Lục Cách nhìn mình, thu hồi vẻ tức giận trên mặt và nói, “Dữu Dữu, lại đây.”
Trái tim cô như bị ai đó nhéo một góc, từ đó bắt đầu vỡ thành từng mảnh nhỏ. Hơi thở của Tri Dữu vẫn còn nặng nề, do sự sợ hãi quen thuộc đối với Lục Cách, cô vẫn không nhúc nhích.
Sau vài giây giằng co, Lục Cách giãn đôi lông mày đang cau lại của mình ra.
Trong sự dò xét và tò mò của mọi người xung quanh, cô lại nghe thấy Lục Cách thì thầm, “Dữu Dữu.”
Lần này, trong mắt Tri Dữu, lời nói của anh dường như còn mang theo nhiều chút thỏa hiệp.
______________________________________
Các chị nhớ vote cho em nhaa ~