Hai năm sau...
Vào thời điểm tại buổi chiều nắng gắt như lửa ở công ty Tường Vũ, nơi dành cho kiến trúc sư xây dựng những công trình thiết kế có quy mô lớn. Nhưng cũng vào lúc này, toàn nhân viên của công ty đều đang uể oải ỉu xìu.
Giản Mạt ngồi trong phòng họp, một tay chống má, tay còn lại cầm một cây bút chì vẽ bản đồ trên bản thảo thiết kế...
Bởi vì chưa tới giờ họp, ngài tổng giám đốc còn chưa tới nên mọi người ở đây, ai nấy cũng đều tranh thủ cầm tạp trí xem, rồi xúm lại rối rít thảo luận.
“Cố Bắc Thần này quả thật thay đổi phụ nữ quá nhanh, các người xem... Ngày nào cũng có tin đồn này, liệu người xem có thấy chán không?” Đại Hùng ôm lấy tờ báo, kêu vài tiếng chậc chậc rồi nói.
Mạc Tiểu Nhã yêu kiều vuốt lấy vài sợi tóc quăn, thản nhiên nói: “Tôi thấy là cậu đang ganh tị... chỉ cần là tin tức liên quan đến Thần thiếu, cậu xem coi có tin tức trên báo nào mà bán không hết đâu?”
Thì là vậy...” Thực tập thiết kế trợ lý tên là Lý Hướng Vãn cũng tiếp lời, cô làm ra vẻ mặt mê dại, hơi nghiêng đầu ảo tưởng.
“A, Thần thiếu thật sự rất đẹp trai... Nếu có thể nhìn thấy anh ta ngoài đời thì thật tốt.”
“Cô đúng là một kẻ mê trai...” Đại Hùng đảo mắt, nói: “Cố Bắc Thần thật chất cũng chỉ là một thằng đàn ông có vẻ đẹp bên ngoài thôi, còn không phải là dựa vào gia mình có tiền sao.”
“Cậu nói vậy là sai rồi.” Mạc Tiểu Nhã lắc đầu: “Tập đoàn Đế Hoàng tuy rằng sản nghiệp do gia đình giao lại cho anh ta, nhưng vừa vào tay do Thần thiếu làm chủ, không đến ba năm... danh tiếng đã lan truyền rất lớn, còn càng ngày càng lợi hại!”
Mạc Tiểu Nhã buồn bã thở thật dài, cảm thán nói: “Người đàn ông như vậy, đúng là người yêu lý tưởng trong mộng của phụ nữ... Dù là vẻ bên ngoài hay là quyền thế!
“A! Nói đến việc này... Tôi lại tò mò.” Hướng Vãn trừng đôi mắt tròn xoe lên.
“Lúc Thần thiếu chính thức tiếp nhận tập đoàn Đế Hoàng, chưa đầy mấy tháng thì đã kết hôn, nhưng hai năm qua anh ta chưa từng dẫn vợ của mình xuất hiện trước công chúng?”
Cô vừa nói, vừa chống cằm: “Thần thiếu cách hai ba ngày lại lại xuất hiện tin đồn với minh tinh nổi tiếng, tôi thật sự muốn biết chính là... Vợ của anh ta là người như thế nào.” Hướng Vãn trừng mắt:
“Quan trọng nhất là, vị Cố phu nhân này trong lời đồn liệu có tồn tại không?”
“Cũng có khả năng người gọi là “Cố phu nhân” kia chỉ là truyền thông đồn đại mà thôi, kỳ thật căn bản không có người này.” Một người kế bên ghé vào nhóm người ngồi quanh bàn thiết kế, ngượng ngùng nói ra.
“Thật ra vị Cố phu nhân đó thật sự là tồn tại...” Từ Phạm luôn im lặng không nói chuyện, bỗng nhiên lại mở miệng nói:
“Anh trai tôi là một trong những nhóm phóng viên săn tin, đã chụp vào hôn lễ năm đó, thế nhưng do Cố gia cho người bảo vệ an ninh quá kín đáo, cuối cùng cái gì cũng đều không chụp được.”
“Dù sao cũng chỉ có thể nói một câu... Phụ nữ mà gả vào hào môn thì đều bất hạnh!” Mạc Tiểu Nhã hừ lạnh: “Nhìn thì rất vinh quang, kỳ thật chính là sống rất khổ sở.”
“Cho nên, vẫn là những người đàn ông như chúng tôi là đáng tin nhất.” Đại Hùng vội vàng tiếp lời, vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng nhìn Mạc Tiểu Nhã.
Mạc Tiểu Nhã đảo mắt, cô mặc kệ không nhìn bọn họ, ngược lại quay sang nhìn xem Giản Mạ có bị ảnh hưởng do lời nói của cô không.
“Tôi nói này Giản đại mỹ nữ, cô lúc nào cũng chuyên chú vào công việc như vậy ư?”
Hướng Vãn liếc nhìn Giản Mạt đang bôi bôi rồi lại vẽ trên bản thiết kế, cười hì, nói:
“Bởi vì chị Mạt của chúng ta rất chăm chỉ, cho nên mới trở thành nhân tài nhà thiết như hiện nay...”
Cô nịnh bợ nhìn về phía Giản Mạt: “Bất quá cũng phải nói, chị Mạt nè, chị đối với Cố Bắc Thần chẳng lẽ không thấy tò mò sao?”
Giản Mạt ngồi một chỗ rồi đánh dấu vào bản thiết kế, “Tại sao chị phải tò mò chứ?” Cô vô tội nhìn Hướng Vãn: “Người lúc nào cũng nhìn thấy được, thì đâu có cảm giác gì mới.”
“...”
Mọi người nghe xong, lập tức câm họng.
“Chúng ta ai mà không thường trông thấy, nhưng mà không có gặp qua người thật ngoài đời?” Hướng Vãn bĩu môi, mắt liếc cuốn tạp chí: “A, Không biết chừng nào công ty của chúng ta có thể hợp tác với tập đoàn Đế Hoàng đây... Để chúng ta cũng có thể có cơ hội đến gần nhìn xem?”
Giản Mạt nhìn ánh mắt si mê của Hướng Vãn, cười chế nhạo nói: “Rồi sau đó?” Đôi mắt xinh đẹp lóng lánh của cô xẹt qua tia giảo hoạt: “Bị Thần thiếu nhìn trúng, em từ đây bay cao trở thành tình nhân được anh ta bao nuôi?”
Nói xong, Giản Mạt còn dùng bộ mặt cười như không cười nhìn mọi người, rồi cùng lúc với đám người này hiểu ý gật đầu.
Lập tức, trong phòng họp truyền đến một trậm tiếng cười...
Hướng Vãn nghe xong, nhanh chóng đứng dậy, nhăn mặt, nói: “Chị Mạt, em không có nói giỡn đâu.” Cô nhếch khóe miệng: “Tập đoàn Đế Hoàng có quy mô lớn như vậy, nếu như công ty chúng ta có thể hợp tác, sau này giá trị của chúng ta cũng được tăng lên không ít!”
“Theo cô thấy với quy mô này của Tường Vũ, liệu Đế Hoàng có thể để ý ư?” Bộ phận thiết kế là ông Kiều Tử Vinh trực tiếp dập tắt lấy vẻ mơ tưởng của Hướng Vãn. “Chỉ sợ ngay cả tư cách đưa ra ý kiến đấu thầu cũng không có!”
“Cũng không thể nói chắc chắn như vậy!” Hướng Vãn đảo hai mắt: “Thế nào Boss của chúng ta cũng cầm được giải thưởng thiết kế lớn từ nước ngoài về đấy!”
Giản Mạt nghe bọn họ đã chuyển sang chủ đề khác, ánh mắt cô lơ đãng rơi trên cuốn tạp chí trên bàn...
Trong hình, Cố Bắc Thần hơi nghiêng người đứng gần với nữ minh tinh nổi tiếng Lục Mạn, anh ta còn vén tóc cho người bên cạnh, bộ dạng ôn nhu đa tình.
Vóc dáng của Cố Bắc Thần thật sự rất nổi bật, có thể đem so sánh với người mẫu quốc tế, con người như được điêu khắc ra, gương mặt góc cạnh tuấn tú, cặp mắt thâm thúy sắc bén như chim ưng, tựa như sâu không thấy đáy, cái mũi cao thẳng, còn có cả đôi môi mỏng.
Vai rộng, eo hẹp, càng tôn lên vẻ đẹp nổi bật trên người, đẹp đến không tì vết.
Tập đoàn Đế Hoàng càng ngày càng phát triển lớn mạnh, trong khi đó người lãnh đạo cũng chỉ là người đàn ông mới hai mươi tám tuổi, sự tồn tại của anh ta phảng phất chính tuyên cáo với mọi người rằng, anh ta chính là con người có bao nhiêu xảo quyệt cùng quyền lực.
“Tích” Một tiếng chuông nhỏ vang lêm, âm báo nhắn tin của điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Giản Mạt.
Cô thu lại ánh mắt, cầm lấy di động mở ra...
G Tiên sinh: Tối nay anh sẽ về Lam Trạch Viên.
Giản Mạt xem tin nhắn trong điện thoại đến thất thần, thẳng đến khi Hướng Vãn nghi hoặc nhìn cô, thì bản thân mới kịp phản ứng, cô nhanh nhắn lại: Được, chờ anh về!
Tin nhắn vừa mới gửi đi, tổng giám đốc liền mang theo trợ lý cùng với nhóm tổ người trong công trình đi đến, mọi người vội vàng sắp xếp lại rồi ngồi xuống...
“Du tổng vừa thu được tin tức.” Tổng giám đốc Đường Hạo Dương mở miệng nói, “Đế Hoàng sẽ tại thành phố phía tây xây một tòa nhà trung tâm giải trí...”
Anh ta cố ý ngừng lại, ánh mắt lướt qua đám người ở đây, rồi mới nói tiếp mây câu còn lại.
“Mỗi cái tầng lầu khi được thiết kế thì sẽ giao cho mỗi công ty khác nhau... Hết thảy tổng cộng có mười tám cái tầng lầu, không công khai đấu thầu, cho nên lần này chính là một cơ hội lớn cho chúng ta!”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều trợn trừng lên thật to, lấp lánh nhìn về phía Đường Hạo Dương.
“Tổng giám đốc, đây là thật sao?” Hướng Vãn chính là người đầu tiên mở miệng lên tiếng.
Đường Hạo Dương gật đầu, áng mắt nhìn về phía Giản Mạt: “Giản Mạt, Du tổng nói bản thảo sẽ giao cho cô phụ trách... Tiểu Nhã sẽ làm cùng để hỗ trợ.”
Giản Mạt không thay đổi sắc mặt, chỉ lạnh nhạt mở miệng: “Bản thiết kế thì không có vấn đề, có điều có thể tham gia đấu thầu hay không thì hơi khó khăn...”
Đường Hạo Dương khẽ thở dài ra tiếng, “Nếu được... lần này bản thiết kế của cô có thể đưa đến Đế Hoàng, thì xem như cô có bảnh lĩnh.” Nói đến đây dừng lại một lúc, rồi anh ta nói tiếp: “Lần này không chỉ cho Tường Vũ cơ hội, cũng là cho cô cơ hội... Đề cử cô đi ucl để phát triển thêm sự nghiệp.”
Giản Mạt Mạt đi trên đoạn đường trồng đầy hoa trắng tại biệt thự, lúc đang đi trong đầu cô luôn nghĩ tới lời Đường Hạo Dương nói...
Có thể đi đến đại học tại Luân Đôn, để đào tạo sâu thêm về chuyên nghề kiến trúc sư luôn là giấc mơ của cô, dù hiện thực không cho phép cô tiếp tục nữa, nhưng bản thân chẳng lẽ lại muốn để mất cơ hội tốt thế này ư?
Dừng xe trước biệt thự, Giản Mạt còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi... nghĩ đến miên man, hoàn toàn không để ý tới chỗ gần đó, đang đậu một chiếc xe lớn khác.
Vào cửa, Giản Mạt nhanh chóng cảm nhận được bầu không khí là lạ... Mỗi lần khi thời điểm người kia trở về, trong không khí khắp nơi đều sẽ tràn ngập sự áp bức bá đạo.
Tầm mắt Giản Mạt nhìn qua ghế sô pha đằng sau, rồi lại dừng trên chỗ quầy bar...
Nhìn thân hình người đàn ông cao ngạo lạnh lùng đằng kia, cô lập tức cong khóe môi cười, bình tĩnh đi về phía trước, có chút nịnh nọt mà cười, hai mắt lóe ra tí sáng lấp lánh:
“A Thần? Không nghĩ tới anh lại về sớm như thế... không phải là nói tối mới về sao?”
Cố Bắc Thần quay người lại, ánh mắt sắc bén nhưng thâm thúy, nhìn vào lúm đồng tiền của Giản Mạt, môi mỏng hơi nhếch lên, tạo ra đường cong tà mị.
“Thế nào? Trở về sớm thì em không vui?
“Sao có thể chứ?” Giản Mạt tháo giày ra, bước về phía trước, ôm lấy eo Cố Bắc Thần, cười càng thêm xán lạn. “Anh về sớm là muốn ăn cơm chung với em phải không?”
“Ừ.” Cố Bắc Thần nâng tay lên, ngón tay chạm nhẹ vào khóe môi Giản Mạt.
Giản Mạt mặc cho anh vuốt ve gương mặt của cô, chỉ nhíu mày hỏi:
“Anh không cần bên cạnh cô minh tinh Lục Mạn kia ư?”
Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt, ẩn dưới đáy mắt là thứ cảm xúc kì lạ, bờ môi mỏng không khỏi cong lên, ý cười càng sâu hơn: “Thế nào? Em đang ăn dấm chua?”