Giản Mạt chớp chớp mắt đầy tình ý, cô hơi nhón chân lên, bên môi thoáng nở nụ cười mê người, rồi hướng về phía môi Cố Bắc Thần hôn nhẹ lên, cô cười ngọt nói: “Dấm thì quá chua... thời tiết nóng thế này, em chỉ muốn uống nước ô mai thôi.”
“A?” Cố Bắc Thần nhếch mày, ánh mắt đen láy thêm vài phần thâm thúy nhìn chằm vào cô. “Thích uống đồ chua...” Anh cụp mắt xuống, đưa mắt nhìn vị trí phần bụng của Giản Mạt. “Chẳng lẽ đã có?”
Giản Mạt hờn dỗi trừng mắt nhìn.
“Em có hay không, Thần thiếu chẳng lẽ không biết?”
Cố Bắc Thần nở nụ cười, anh thích người phụ nữ này... Ngày thường thì nghe lời không làm phiền anh, lúc anh trở về, liền sẽ làm tốt bổn phận của người vợ.
Trước đây anh đã từng hỏi cô: “Giản Mạt, tại sao khi đó em lại đồng ý lấy anh?”
Cô đã trả lời lại một cách thật thành thật, không hề có một chút giả tạo.
“Bởi vì em rất cần tiền, mà thứ đó anh không thiếu.”
Anh cần một người vợ để đối phó với bà của mình, cũng như để lấy được cổ phần bà anh đã đưa cho người chú kia, người phụ nữ quá tham vọng thì không thể chọn được...
Tất nhiên, sự lựa chọn chỉ dành cho đối tượng dể đối phó, người mở miệng ra chỉ yêu cầu cần tiền, thì Giản Mạt là lựa chọn tốt nhất.
Huống chi... Cố Bắc Thần dùng ánh âm trầm nhìn Giản Mạt, môi mỏng nhẹ nhếch lên, cong thành đường nét tà mị.
“Anh đang nghĩ sao không thử sinh một đứa?” Cố Bắc Thần ngước mắt lên, tròng mắt sâu thẳm không thấy đáy nhìn thẳng vào Giản Mạt.
Trong lòng Giản Mạt chợt đập thình thịch vài tiếng, cô âm thầm mắng: “Chẳng lẽ người đàn ông này không biết dùng mỹ nam kế là rất đáng xấu hổ sao?”
Giản Mạt nhếch môi cười, vô tội chớp mắt: “Lúc trước chúng ta chỉ nói là em chỉ làm vợ anh thôi... nếu như muốn sinh con, thì em muốn tăng thêm giá.”
Bên môi Cố Bắc Thần ẩn hiện ý cười nồng đậm, hướng về phía môi Giản Mạt hôn lên, giọng điệu trầm thấp tình từ vang lên: “Được, tùy ý em xoát người... muốn lấy cái gì đều chiều theo ý em.”
Trong tâm Giản Mạt không khống chế được rung nhẹ một cái, người đàn ông này luôn biết cách làm cô ý loạn tình mê.
“Anh có bản lĩnh thì làm bụng em có em bé đi... Bất quá, nếu có thì em sẽ giữ lại... nhưng mà lỡ như giữ không được thì em sẽ rất buồn cho coi!”
Nhìn Giản Mạt đang làm ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, dù biết rõ người phụ nữ này đang giả vờ, dù vậy vẫn làm tâm trạng anh vẫn rất thoải mái.
Cố Bắc Thần nhéo cái mũi nhỏ của Giản Mạt, nhàn nhạt mở miệng: “Chị hai kêu anh qua chỗ chị ấy để ăn tối, anh sẽ dẫn em đi cùng.”
Giản Mạt vừa nghe xong, cả người trong nháy mắt cứng ngắc, trong mắt thoáng hiện vẻ do dự cùng kháng cự... rất nhanh, giây lát lại biến mất, cô nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ vô tư khi nãy.
“Được...” Giản Mạt cười nhìn Cố Bắc Thần, rồi vươn tay đẩy anh sang một bên. “Vậy em liền lên lầu thay đồ.”
“Ừ.” Cố Bắc Thần gật đầu, buông Giản Mạt ra.
Giản Mạt trước khi đi còn cố ý hôn nhẹ lên mặt Cố Bắc Thần một cái, làm xong thì xoay người hấp tấp chạy lên lầu...
Có điều vào khoảnh khắc lúc cô vừa mới xoay người đi, tất cả vẻ ngụy trang trên mặt như bị nứt ra, tựa như bị cái gì hung hăng đâm vào, tạo ra vết thương thật sâu...
Ánh mắt thâm sâu của cố Bắc Thần nhìn bóng lưng của cô đã biến mất ở trước phòng ngủ, sau đó thu hồi lại tầm nhìn. Anh cầm ly rượu đỏ lên, để sát bên miệng, bên miệng từ từ uống từng ngụm... ý cười hiện nhẹ trên môi, trông vô cùng gian xảo.
Giản Mạt rất nhanh liền đi xuống lầu, cô hoàn toàn bỏ đi vẻ ăn mặc thường ngày, thay bằng cái váy màu trắng chỉ dài đến đầu gối, cánh tay áo ngắn đến vai, cổ áo thì hõm sâu, ngay cả mái tóc vừa nãy còn cột lên thì giờ đã tùy ý xõa dài xuống, cả người cô xinh đẹp quyến rũ chẳng khác nào một tiểu yêu tinh mê hoặc.
“Anh giờ thật không muốn đi nữa...” Cố Bắc Thần đi tới, đột nhiên ôm lấy eo Giản Mạt, rồi xoay vài vòng rồi đặt cô ngồi lên mặt bàn quầy bar, đáy mắt thâm thúy dần dần hiện lên ngọn lửa nóng rực đầy mùi dục vọng.
Giản Mạt đột nhiên bị hơi thở nam tính phủ lấy toàn thân, nhịp tim không hiểu sao càng lúc càng đập nhanh...
Mặc dù lúc trước kết hôn là vì hai bên có lý do riêng, anh cần một người vợ, mà cô thì lại cần tiền.
Hơn nữa hôn nhân cũng đã kéo dài được hai năm, cô còn nhớ vào ngày đầu tiên khi bọn họ kết hôn, thì chính là liền lên giường...
Nhớ tới việc cô trước đây ngoài ý muốn bị thất thân, khi đó cô còn phải trải qua việc đáng sợ khác, mà khi ấy cô rất cần tiền, nên khi được gả cho Cố Bắc Thần là cô đã rất biết ơn.
Ít ra.. người đàn ông này không có ghét bỏ cô.
Cô mặc dù đối với tiền là rất xem trọng, nhưng dù thế nào thì bây giờ cô cũng phải làm tốt nghĩa vụ làm vợ của mình.
“Em thì không có ý kiến gì cả...” Giản Mạt khẽ đảo mắt, ngón tay trên ngực Cố Bắc Thần vẽ vài vòng. ”Chỉ sợ lúc đó chị hai lại nghĩ là em cố tình không cho anh đi, thì phải làm sao giờ?”
Dứt lời, cô ngước ánh mắt vô tội lên, nhẹ chớp chớp hai hàng mi dài.
Cố Bắc Thần! Nói không đi, mau nói là không đi...
Giản Mạt không ngừng kêu gào trong lòng, trong mắt phảng phất hiện chút nóng lòng, nhưng cô không hề biết bản thân vì đang nôn nóng, nên ánh mắt khi nhìn Cố Bắc Thần lại biến thành ý khác...
Bộ dạng này của cô rơi vào trong mắt Cố Bắc Thần, lại chính là trực tiếp quyến rũ mời gọi anh.
“Tiểu yêu tinh...” Cố Bắc Thần cúi người xuống, ngay trên môi cô trằn trọc hôn lên, bá đạo công kích vào vào tận miệng cô. Anh đưa đầu lưỡi ra cùng cô quấn quýt dây dưa một chỗ, say mê đến không cách nào dừng lại, làm đầu óc của cả hai cũng bắt đầu choáng váng.
Bởi vì do hơn một năm qua cô cùng Cố Bắc Thần ân ái không ít lần, nên thân thể đã sớm trở nên rất mẫn cảm đối với anh... mà anh lại nắm rất rõ những điểm này trên cơ thể của cô.
Trong nháy mắt, cả hai người đã đốt cháy lên ngọn lửa nóng rực khó mà dập tắt, nên đã trình diễn một cảnh mây mưa trên quầy bar...
“Ong ong... Ong ong...”
Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, thật không đúng lúc cắt đứt màn ân ái đang diễn ra. Cô thấy Cố Bắc Thần còn chưa có ý định dừng lại, ngược lại động tác càng gấp gáp hơn. Cô không chịu được, nhanh lên tiếng cắt đứt.
“Nghe điện thoại...” Giản Mạt khó khăn lấy lại hơi thở, miệng nói chuyện không rõ ràng.
Cố Bắc Thần rời khỏi môi Giản Mạt, cúi nhìn cô gái bị anh hôn đến cả gương mặt đều ngượng ngùng, đôi mắt nhanh chóng tối lại. Anh bất đắc dĩ cầm điện lên thoại đang đặt trên quầy bar, liếc nhìn cái tên đang hiện lên trên màn hình, trầm ngầm một lúc rồi đặt bên tai nghe.
“Được, nữa tiếng sau em sẽ đến... Được rồi... em cúp máy đây...”
Cúp điện thoại xong, Cố Bắc Thần sẵn tiện bỏ điện thoại vào túi, rồi quay sang nhìn Giản Mạt, anh vươn tay ra, vuốt nhẹ bên bờ môi cô, ngón tay trơn tru lau đi vết son môi bị lan ra ngoài da. Cánh môi nhẹ nhàng cất tiếng nói trầm thấp êm ái như đàn violon, lời nói lại vô cùng ám muội. “Tối trở về, xem anh thế nào trừng phạt em...”
Đầu óc Giản Mạt chỉ vừa mới thoát khỏi cảnh mê mang vừa rồi, giờ lại nghe Cố Bắc Thần nói xong, lập tức cãi lại:
“Thần thiếu anh bên ngoài không phải đã ăn no rồi mới trở về sao? Liệu có còn khí lực để trừng trị em?”
Cố Bắc Thần cười: “Mỗi lần nhìn em ăn dấm chua như thế, anh thật sự rất thích.”
“...” Giản Mạt nhìn ý cười tràn ngập dưới đáy mắt của Cố Bắc Thần, cô thật muốn mắng người.
Con mắt của anh ta nào thấy cô đang ghen? Cô rõ ràng là đang xem thường, là xem thường đó!
Dù bản thân bị hiểu lầm, cô cũng không cách nào nói thẳng ra được!
Giản Mạt bị Cố Bắt Thần nhét vào bên trong xe, đây là cái xe mới đổi gần đây, nghe nói số lượng của chiếc xe này trên thế giới hiếm vô cùng... Mặc kệ là vẻ bên ngoài hay là vẻ bên trong, cái xe này cũng chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung... xa hoa.
Nói trắng ra là đây chính là khoe khoang!
Nhưng với khí chất trên người Cố Bắc Thần, thì hoàn toàn phù hợp với sự xa hoa này...
Giản Mạt cố gắng suy nghĩ đến chuyện khác, để bản thân không để ý tới việc kia nữa... Hơn một năm nay cùng với Cố Bắc Thần sống trong hôn nhân bí mật, cô cái gì cũng đều có thể thích ứng, nhưng chính là không có cách nào chịu được khi cùng anh về nhà gặp Cố Từ, chính là chị hai của Cố Bắc Thần.
Cô sợ, sợ sẽ gặp lại người kia...
Vừa nghĩ đến người kia, trong nháy mắt Giản Mạt liền cảm thấy tim thật đau đớn vô cùng.
Lúc trước khi Cố Bắc Thần xuất hiện, cô không hề biết anh cùng với người kia lại có quan hệ với nhau... nếu như biết...
Nếu như khi ấy cô biết được thì sao chứ? Không gả cho anh sao?
Khi đó cô còn có quyền lựa chọn ư?
“Em đang suy nghĩ cái gì?” Cố Bắc Thần như hoàn toàn thay đổi, không còn vẻ mị hoặc như khi nãy lúc cả hai ở nhà. Anh lúc này lạnh lùng mà xa cách, nâng tầm mắt sắc bén nhìn thẳng vào Giản Mạt, cái nhìn ấy như có thể nhìn xuyên thấu người khác.
“Đang nghĩ tới người đàn ông nào ư?”