Anh Đừng Yêu Em

Chương 4: Chương 4: Chương 4: Người yêu ngày xưa, giờ thành mợ




“Nếu như em nói là em đang nghĩ về anh, liệu anh có tin không?” Giản Mạt quay sang, cười nhìn Cố Bắc Thần, chợt lên tiếng hỏi.

Cố Bắc Thần nghe xong, cũng không suy nghĩ đã trả lời: “Không tin.”

“Nhưng em thật sự đang nghĩ về anh mà...” Giản Mạt khéo léo rời lực chú ý của Cố Bắc Thần về hướng khác. “Em đang nghĩ, lỡ như có một ngày, tiểu tam tiểu tứ nào đó tới cửa tìm em, rồi tạt axit lên mặt em thì sao đây... “

Giản Mạt khẽ thở dài, trên mặt mang đầy vẻ đau thương: “Mặc dù em không phải loại phụ nữ dựa vào gương mặt để kiếm cơm... nhưng mà nếu có ngày anh không cần em nữa, thì em cũng phải nhờ vào gương mặt này để tìm người tốt để dựa vào chứ, không phải sao?”

Cố Bắc Thần nghe người kế bên không ngừng lải nhải, miệng thì líu ríu nói đến tận nam sang bắc, cũng không lên tiếng cắt ngang lời cô.

Cố Bắc thần cũng không biết tại sao, đối với cái miệng lưỡi dẻo mồm đang nói chuyện không đâu vào đâu của người phụ nữ này, anh không hề cảm thấy phiền, có đôi khi anh còn cảm thấy khi nghe cũng rất vui tai.

Lúc trước khi anh chọn trúng Giản Mạt làm vợ, là vì cảm thấy cô hiểu rõ vị trí của mình...

Mà chung sống với nhau trong hai năm qua, anh càng xác định rõ ràng.

Người phụ nữ này lâu lâu lại nổi hứng bày ra vẻ ghen tuông, nhưng cũng biết chừng mực không gây rắc rối gì lớn, hơn nữa cô cũng rất biết điều thường lấy lòng anh.

Bình thường anh làm cái gì ở bên ngoài, cô cũng chưa từng hỏi tới... Hơn nữa tin đồn xấu về anh có thể nói là lan tràn khắp nơi, cô vậy mà vẫn rất bình tĩnh xem như không có chuyện gì, lúc nào cũng là dáng vẻ vô tư không thay đổi.

Anh không phải là không biết bây giờ ở bên ngoài, khắp nơi đều đồn đại nói về vị Cố phu nhân thần bí mà anh cưới về, nhưng lại chưa từng lộ mặt. Đa số người đều phỏng đoán đây là câu chuyện về cô bé lọ lem may mắn được gả vào nhà giàu, dù bây giờ có đưa người ra để giải thích thì cũng không có cách nào để chuyện êm xuôi xuống được.

Nhưng cho dù như vậy, cô cũng chưa từng biểu hiện vẻ không vui... Cô cũng y như vào lúc khi hai người họ mới gặp nhau, đó là... cô chỉ yêu cầu về tiền.

Mà hơn một năm nay, cô quả thật chỉ yêu cầu tiền của anh.

Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Bắc Thần lại có chút không thoải mái... Người phụ nữ này hoàn toàn không giống với những người phụ khác, dù mục đích cũng chỉ là vì tiền, nhưng trong lòng cô phải chăng không giống như vậy?

Người đang lái xe là trợ lý của Cố Bắc Thần, gọi là Tiêu Cảnh, từ lúc lái xe trên dọc đường tới giờ, những lời Giản Mạt nói anh đều nghe rõ. Thỉnh thoảng đang lái xe, anh sẽ nhìn qua kính xe để xem tình hình phía sau. Khóe môi chợt nhếch lên...

Kỳ thật, hắn rất thích vị phu nhân hợp đồng này của Thần thiếu. Vóc người xinh đẹp, lại chưa bao giờ gây phiền phức cho Thần thiếu.

Xe chạy từ Lam Trạch Viên đến biệt thự của cô hai là Cố Từ ở Lệ Sơn, cũng không quá mất nhiều thời gian, chỉ vừa nữa tiếng là đến nơi. Sau khi tới chỗ xong, thì đậu xe phía sau trong vườn. Từ trong xe, Cố Bắc Thần và Giản Mạt liền mở cửa xuống xe.

Giản Mạt vừa xuống xe, đã thấy toàn thân bắt đầu căng thẳng không thôi...

Mặc dù cô biết rõ, người kia đã đi nước ngoài, ước tính là một năm nữa mới trở về, nhưng bản thân cô chính là vẫn không kìm nén được mà khẩn trương.

“Sao thế?” Cố Bắc Thần liếc nhìn vẻ khác thường trên mặt Giản Mạt. “Em có chỗ nào không thoải mái ư?”

Giản Mạt giật mình, vội vàng che giấu vẻ sợ sệt trong lòng lại, giật khóe miệng, lắc đầu: “Em chỉ có chút mệt thôi, không có gì nghiêm trọng đâu.”

Cố Bắc Thần hơi trầm mặt: “Công việc kia có gì tốt mà em lại cố sức làm như thế? Chẳng lẽ tiền anh đưa cho em không đủ xài?”

“Em làm vất vả như vậy, không phải là vì muốn phòng ngừa việc sau này sao?” Giản Mạt hờn dỗi nói: “Lỡ như có ngày anh ném cho em tờ ly hôn, mà ly hôn rồi thì em không thể ngày nào cũng xin tiền của anh được, nên giờ em cũng nên chuẩn bị tiền riêng để lo cho bản thân sau này chứ! Đúng không?”

Cố Bắc Thần nghe Giản Mạt dùng lý do đàng hoàng để nói, nghe xong, trong lòng rất khó chịu... Người phụ này có cần phải nói chuyện là phải vạch rõ quan hệ như vậy không?

Tuy rằng, đây là điều trước đây anh mong muốn...

“Được rồi, đi thôi.” Mặt Cố Bắc Thần lạnh đi vài phần, hai chân bước lên, đi về phía trước.

Giản Mạt ủ rũ mím chặt môi, trong lòng bồi hồi một lúc, rõ ràng muốn kháng cự, nhưng cô vẫn phải chậm rãi đi theo sau... Cô hiện giờ cũng xem như gặp may, vì lúc trước Cố Từ không hề quen cô.

Cô bây giờ thật không dám tưởng tượng, nếu Sở Tử Tiêu biết cô bây giờ đã trở thành mợ của anh ấy, thì sẽ có bộ dạng kích động ra sao...

Lúc trước cô bởi vì cần tiền nên mới quyết định gả cho Cố Bắc Thần, khi đó cô liền biết, giữa cô và Sở Tử Tiêu đã hoàn toàn chấm dứt.

Không chỉ bởi vì cô đã lập gia đình, mà còn là vì cô từng hứa sẽ đợi anh trở về, rồi cùng anh trải qua đêm đầu tiên, nhưng cô đã không thể thực hiện được điều đó... cô bây giờ, đã không còn xứng đáng để được anh yêu nữa.

...

“Tiểu Giản gần đây nhìn gầy quá...” Trên mặt Cố Từ mang sự quan tâm không biết là thật hay giả, làm người khác vừa nhìn không cách nào biết rõ được. Chị ta vừa nói xong, liền gấp một miếng bào ngư bỏ vào đĩa của Giản Mạt.

Giản Mạt cười nói “cảm ơn”, rồi lại đáp vài câu cho có lệ, sau đó chỉ im lặng không nói chuyện.

Hôm nay Cố Từ gọi Cố Bắc Thần về nhà ăn cơm, chủ yếu chính là bàn về việc làm ăn. Gần đây Tập đoàn Đế Hoàng vừa mới lấy được một dự án lớn từ chính phủ, nên họ mong muốn có thể để tập đoàn Sở Thị cùng nhau hưởng chén cơm lớn này.

Có điều ai ở đây mà không biết, Cố Bắc Thần ở phương diện làm ăn chính là loại người đầy lắm thủ đoạn, mỗi lần mà người này ra kế hoạch, rồi vung tay lên ra lệnh, có đối thủ nào mà không bị đánh gục... ngay cả đối với công ty của người anh rể, anh cũng chưa từng nhượng bộ.

Cho nên Cố Từ mới nghĩ đến việc sắp xếp gặp nhau ở nhà, để Cố Bắc Thần có thể vì nể mặt cô, mà đồng ý chuyện cùng tập đoàn Sở Thị hợp tác.

Nhưng Cố Bắc Thần lại như cố ý, cách hai ba câu liền liên tục đổi chủ đề cuộc trò chuyện, làm Sở Thiên Tần cùng Cố Từ mấy lần muốn đem việc hợp tác nói ra cũng đều thất bại.

“Ọe...”

Đột nhiên Giản Mạt buồn nôn, tay vội vàng che miệng lại, không kịp nói lời nào liền đứng dậy, chạy về hướng nhà vệ sinh...

Tất cả mọi người có mặt ở bàn cơm tối, ai nấy nhất thời đều quên mất phải nói cái gì, cứ thứ, mắt lớn trừng mắt nhỏ, bọn họ đều cùng lúc phản ứng không kịp.

“Tiểu Giản đây là...” Cố Từ nói giữa chừng lại dừng lại, quay sang nghi hoặc nhìn Cố Bắc Thần. “Có?”

Cố Bắc Thần nghe xong, hai mắt nhanh chóng sáng lên, bản thân cũng giật mình.... Vội vàng đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.

Qua tới hai phút sau, cả hai người cùng nhau đi ra, sắc mặt Giản Mạt rõ ràng so với khi nãy kém đi rất nhiều...

“Anh rể, chị hai. Em đưa Giản Mạt tới bệnh viện khám.” Cố Bắc Thần vừa mới nói xong, cả người đỡ lấy Giản Mạt đi ra ngoài.

Sở Thiên Tần cùng với Cố Từ đối với mục đích không thành hôm nay, dù khó chịu, cũng không có ý dám ngăn lại... Nếu như thật sự mang thai, đây chính là đứa con đầu lòng của Cố Bắc Thần, bọn họ còn dám nói gì?

...

Trên đường trở về, Giản Mạt mang biểu cảm vô tư như thường, có chỗ nào giống với vẻ yếu ớt khi nãy?

“Em giúp anh chuyện lớn như thế, anh định cảm ơn em như thế nào đây?” Giản Mạt đưa bộ mặt lấy lòng ra hỏi, thầm nghĩ tranh thủ cơ hội, có thể cùng anh nói về chuyện bản thiết kế.

“Thế không phải là anh giúp em sao?” Cố Bắc Thần hỏi lại.

“...” Giản Mạt câm nín tại chỗ.

Ánh mắt Cố Bắc Thần bỗng trở nên thâm trầm. “Là ai tự tiện diễn trò? Anh mà không phối hợp với em, thì có thể rời đi ư? Thế thì không phải là em nên cảm ơn anh sao?”

“...” Giản Mạt hết chỗ để nói.

Cố Bắc Thần đột nhiên lấn người tiến tới, cất giọng trầm thấp mê hoặc lên, mập mờ nói: “Tăng thêm việc trả ơn, nên đêm tay em hãy chuẩn bị thật tốt...”

“Anh đúng là có bản lĩnh đổi trắng hay đen mà... đúng là thương nhân có khác.” Khóe miệng Giản Mạt run rẩy. “Cái lợi ích đen tối này chắc chỉ có anh mới nghĩ ra?”

Cố Bắc Thần làm lơ người lái xe phía trước, một tay ôm lấy Giản Mạt vào trong ngực.

“Cảm ơn em đã khích lệ!”

còn Tiêu Cảnh cảm nhận được bầu không khí phía sau xe càng lúc tăng cao, trong lòng mặc niệm “phi lễ chớ nhìn“.

“...” Giản Mạt đối với da mặt dày của Cố Bắc Thần, giờ phút này thật sự không tìm lời nào có thể phản bác.

Và điều cuối cùng là kết cục Giản Mạt vô cùng thảm...

Ban đêm sau khi trở về biệt thự, liền nhanh chóng bị Cố Bắc Thần áp đảo phía dưới, lăn qua lăn lại, ăn sạch hết toàn bộ.

Cô chỉ có một suy nghĩ... Tại sao mỗi lần Cố Bắc Thần trở về liền y như con sói đói bụng tìm thức ăn vậy chứ?

“Còn rảnh rỗi nghĩ đến chuyện khác?” Cố Bắc Thần nhìn người dưới thân không hề tập trung, cánh môi mỏng khẽ cong lên, chậm rãi nói:

“Xem ra chúng ta phải làm thêm nhiều lần mới được!”

Lời người dịch: Woa~ bất ngờ chưa! Người yêu cũ của Giản Mạt là con trai của Sở Thiên Tần, tức là cháu của Cố Bắc Thần a! ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.