Hạ Nhiên bị tiếng gào to ồn ào của Đào Tinh Lai nghênh đón, không có được một giây yên tĩnh nào.
Ba mẹ trở về chưa? Chị của em đâu?”
“Tất cả đều bình an ở nhà đây nè.”
Giản Tích đã chạy tới, ánh mắt chính xác rơi trên đầu gối anh.
Hạ Nhiên chuyển động chân, “Hai người các em bị làm sao thế? Cứ thích nhìn chỗ ấy của ông.” anh nóivới Giản Tích: “Đừng nhìn, cả người anh đều là của em. Thích gì cứ lấy, buổi tối tùy em chơi thế nào thìchơi.”
Đào Tinh Lai nghe xong, mặt cậu đỏ rần, “anh rể, em còn ở đây đó nha, thu lại tính chất lưu manh của anh đi.”
Giản Tích nhìn chằm chằm vào Hạ Nhiên, tròng mắt không ngừng xoay tròn.
Hạ Nhiên đứng ở cửa ra vào, anh cũng bất động, tay dài dang rộng, cằm hơi hất lên.
Lồng ngực anh tựa như một khối nam châm hút sắt.
Giản Tích xông tới nhảy lên trên người anh, giọng nói mang theo ý cười, “Ông xã!”
“anh ở đây!” Hạ Nhiên nâng mông cô lên, cả người cô dính chặt lên người anh.
Hạ Nhiên ôm lấy cô, xoay tròn tại chỗ hai ba vòng.
Giản Tích ôm cổ anh, cười đến mặt mày cong cong.
Đào Tinh Lai thấy rất kích thích, cậu cũng giả vờ thò tay ra, “anh rể, em cũng muốn được bế xoay vòng.”
Hạ Nhiên giễu cợt cậu, “Ông đây không ôm đàn ông.”
Giản Tích trượt xuống đất, nhưng tay cô vẫn không chịu buông ra, “Có phải anh đến tìm ba hay không? Sao anh lại không nói cho em biết? Em đi cùng anh cũng được mà.”
Hạ Nhiên cười, “Quá xa, ngồi xe khó chịu, với lại người trong nhà còn cần em chăm sóc.”
Giản Tích kéo tay anh đi vào trong nhà, “Ba, mẹ, Hạ Nhiên đã về ạ.”
Đào Khê Hồng vô cùng mừng rỡ, bà vội hỏi: “Ba con đâu?”
Hạ Nhiên trả lời: “đang ở tỉnh Diêu ạ.”
Giản Nghiêm Thanh: “Vầy đi, con cho ba số điện thoại của ba con, về tình về lý, ba phải đích thân nói lời cảm ơn mới được.”
Đào Khê Hồng thở dài một hơi, bây giờ nhớ tới, nghĩ lại lòng nhiệt tình có thừa lúc trước mà sợ.
Mặt mày Hạ Nhiên nhẹ nhõm, “không cần đâu ạ, đều là người một nhà, ba con cũng chỉ gọi cho chiến hữu cũ một cuộc điện thoại, không có gì khó khăn cả.”
Giản Nghiêm Thanh nhướng mi, “Trước kia ông Hạ từng là quân nhân sao?”
“Dạ.” Hạ Nhiên nói tiếp: “Là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi ạ, ông ấy cũng không kể tỉ mỉ cho con biết, ba con có một người bạn thân, có thể nhờ vả được.”
anh hời hợt nói lướt qua, chứ làm gì có chuyện dễ dàng nhờ vả được như vậy.
Hạ Chính An từng nói, lúc ông và vị lão tư lệnh kia tòng quân, mùa đông cùng tắm sông Hoàng Hà, mùa hè trèo cây đào lấy trứng chim, chiến tranh cùng ra tiền tuyến, ông còn chịu một viên đạn thay ông ấy.
Sau khi xuất ngũ, một người tiếp tục thăng quan tiến chức trong chính trị, một người dứt áo ra đi kinh doanh trở thành địa chủ ngành nông nghiệp.
Song tình cảm vào sinh ra tử in dấu theo năm tháng, không thể phá vỡ.
Đào Tinh Lai sắp cảm động chết rồi, “anh Hạ Hạ ~, anh là hoàng tử gặp nạn, sao anh không chịu nóisớm chứ.”
Hạ Nhiên cười đáp: “Em đã gặp hoàng tử nào thô lỗ như vậy chưa? Đừng có nói bậy.”
“Để em sờ đầu anh thử xem có vương miệng có tồn tại hay không?”
“Đừng có sờ, anh vừa xịt keo tạo kiểu, gần hết một chai keo xịt tóc đấy.”
“Dừng.” Đào Tinh Lai đau trứng, “anh hớt đầu đinh, nếu tạo hình nữa thì thành đầu trọc à. Nhưng mà để kiểm chứng một người có đẹp trai hay không, thì phải hớt đầu đinh.”
Cậu dựng thẳng ngón cái lên với Hạ Nhiên, “anh là người mà em thấy đẹp trai nhất.”
Hạ Nhiên chậc một tiếng, “Cảm ơn nha, anh cũng thấy không tệ lắm.”
Giản Tích thật muốn trợn trắng mắt nhìn anh, cô đẩy Đào Tinh Lai sang chỗ khác, “Em đừng có ồn ào nữa.”
“Chị, chị lại động tay động chân với em nữa rồi.” Đào Tinh Lai trốn sau lưng Hạ Nhiên, “anh Hạ Hạ ~, đánh chị ấy đi, dùng thái quyền ấy!”
Đào Khê Hồng không nhìn nổi nữa, bà trầm giọng nhắc nhở: “Tinh Lai.”
“Biết rồi biết rồi.” Đào Tinh Lai chỉ có thể ấm ức, “Đúng là trở mặt luôn rồi, thị trưởng Giản, thị dân Tiểu Đào muốn được yêu thương.”
Giản Nghiêm Thanh: “Được, con theo ba đến thư phòng, học thuộc lòng điều lệ đảng đi.”
Đào Tinh Lai im lặng ngồi trên sofa, cậu nhìn chằm chằm vào đèn chùm trong phòng khách, giả vờ đangsuy tư.
Cái gì cũng không nghe thấy.
Giản Tích nhìn người một nhà cười cười nói nói, trong lòng vô cùng ấm áp. cô đi đến gần Hạ Nhiên mộtchút, ngoắc bàn tay anh đang rũ xuống bên chân, ngón út nhẹ nhàng gãi gãi.
Nhận được ám chỉ, Hạ Nhiên chẳng chút do dự, một lần tóm được bàn tay cô, lòng bàn tay anh vừa cứng vừa nóng, hoàn toàn bao trùm lên tay cô.
Hốc mắt Giản Tích nóng lên, cô nghiêng đầu nhìn sang, Hạ Nhiên cũng nhìn lại, anh nhẹ giọng hỏi: “Hửm?”
Giản Tích không nói gì mà chỉ cúi đầu.
Dường như đoán được tâm tư cô, Hạ Nhiên nói một câu: “không có gì đâu, bà xã, không cần cảm ơn.”
Ăn tối với cả nhà xong, Đào Tinh Lai đi đến công ty, ngày mai còn phải bay đi Nghiễm Châu tuyên truyền phim, Hạ Nhiên lái xe đưa Giản Tích về nhà của mình.
Vừa vào nhà, Giản Tích đã lấy hộp y tế ra.
“anh ngồi xuống sofa đi.”
Hạ Nhiên: “Tại sao?”
“Bôi thuốc.” Giản Tích chỉ vào đầu gối anh, rất đau lòng, “Ba bắt anh quỳ bao lâu?”
“không lâu lắm, chắc là cả đêm.” Hạ Nhiên phách lối ngồi xuống ghế sofa.
Nghe xong, vành mắt Giản Tích đều đỏ hết cả lên.
Hạ Nhiên vội nói: “Trêu em thôi, không bao lâu thiệt mà, cùng lắm là nửa giờ, ba chỉ mạnh miệng chứ mềm lòng. Nếu anh không diễn cảnh đau khổ một chút, ông ấy cũng không phải người dễ đối phó.”
Giản Tích ôm hộp y tế, cô rũ mi, “Ấm ức không?”
Hạ Nhiên không nghe rõ, “Gì cơ?”
“Chịu thua trước mặt ba, anh có ấm ức hay không?”
Giản Tích ngước mắt lên, nhìn anh một lần nữa.
Hạ Nhiên thật sự vô cùng chân thành tự hỏi, khóe môi nhẹ nhàng cong lên mấy cái mới nói: “không ấm ức. Thiệt đó.”
Dù như thế nào thì người đó cũng là ba anh, khi trưởng thành anh đã sâu sắc hiểu được phải biết co biết duỗi. Mặc dù có khó chịu, có chua xót, cũng từng có ngoan cố cả đời không qua lại với nhau, nhưng đến thời khắc sinh tử, chỗ dựa đầu tiên nghĩ đến, vẫn là người thân của mình.
Hạ Nhiên bằng lòng buông tha tính cố chấp, chủ động làm người giảng hòa trước.
Giản Tích nhẹ nhàng gật đầu, “Để em bôi thuốc lên vết thương cho anh.”
Hạ Nhiên ngồi, Giản Tích ngồi cạnh anh, cô lấy ra một tuýp thuốc mỡ, dịu dàng bôi lên. Ánh đèn trong phòng khách chiếu soi ra một tầng ánh sáng ấm áp, hắt lên một bên mặt đẹp trai bức người của Hạ Nhiên.
“Giản Tích.”
“Hả?”
“Thấy giống hay không?”
“Cái gì?”
“Cái tư thế này.” Trong đầu Hạ Nhiên toàn là bàn môn tả đạo, giọng anh cực thấp, “Giống như quỳ thè lưỡi ra liếm.”
“...” Giản Tích im lặng.
Thấy nét mặt của cô, Hạ Nhiên lập tức mừng như điên, tay anh xiết chặt kéo người lên, “Đừng xoa chỗ ấy, chỗ ấy không cần xoa, nơi này mới cần xoa.”
Tay anh không đàng hoàng một chút nào, dò xét đưa vào giữa hai chân cô.
Giản Tích cản lại, “Đừng dùng tay.”
Hạ Nhiên nhẹ nhàng cười ra tiếng, “không dùng tay xoa, vậy dùng cái gì xoa? Chỗ này sao?”
anh kéo tay Giản Tích sờ lên giữa hai chân mình.
Đáy mắt Hạ Nhiên nhiễm màu, là điềm báo động tình, sức anh rất lớn, quyết tâm không cho cô giãy giụa.
Giản Tích quýnh lên, cô dứt khoát nương theo lực tay của anh mạnh mẽ đánh vào giữa hai chân anhmột cái, “Bộp!”
“Đệch!” Lúc này Hạ Nhiên nổ tung, “Giản Tích, mẹ nó chứ! Thằng nhỏ của anh bị phế rồi!”
Giản Tích không dừng tay, cô cười to.
“Em còn cuời!” Sắc mặt Hạ Nhiên đau khổ, hay tay che đũng quần xoa xoa, đau lắm đấy.
“Em không cười chẳng lẽ khóc à?” Giản Tích mấp máy môi, “thật sự đau lắm hả?”
“nói nhảm, giây thần kinh nào thô như vậy.” Hạ Nhiên cắn răng uy hiếp, “Em chờ đó cho anh, tối nay anh sẽ làm em khóc mới thôi.”
Giản Tích liên tục không ngừng đồng ý, “Được được được, để tắm xong em biểu diễn thút thít nỉ non cho anh xem.”
Hạ Nhiên buông đũng quần ra rồi đưa mắt nhìn xuống, “Mẹ kiếp, sưng lên rồi.”
Giản Tích cười vỗ lên sau ót anh một cái, “Này, ăn nói văn minh một chút đi.”
“Văn minh cái rắm, ông chính là lưu manh.” Hạ Nhiên dứt khoát cởi quần, “Nào, tới đây, nhìn xem chuyện tốt em đã làm này.”
Giản Tích không mắc mưu đâu nhé, cô cầm lấy quần áo ngủ đi tắm.
Hạ Nhiên bước tới hai bước chặn lại, anh chống tay vào cửa, “Đợi tý đã, bà xã, mấy thứ mua ngày đó đâu rồi?”
“Thứ gì?” Giản Tích khó hiểu.
“Bộ nội y anh mua cho em đấy, có đường viền hoa đấy.” Hạ Nhiên liếm liếm răng, hưng phấn đến nổi bong bóng.
Giản Tích thẹn thùng, “anh mau ra ngoài đi.”
“anh không ra được.” Hạ Nhiên chen vào giữa khe cửa, “Có bản lĩnh thì em cứ xem anh là hạt đào, dùng sức kẹp đi.”
“...”
“Kẹp chặt một chút, không sao, anh không ngại.”
“...”
Mấy lời này sao nghe hạ lưu như vậy nhỉ?
Giản Tích lầm bầm, “anh lại cậy mạnh rồi.”
“anh không cậy mạnh làm sao trị được em.” Hạ Nhiên chậc một tiếng, “Lại giả vờ đáng thương, được rồi được rồi, em lớn nhất, đi tắm đi. anh ra ngoài.”
anh quay người định đi, Giản Tích đột ngột vươn tay, ngón trỏ hơi cong lại, níu lấy cổ áo anh, “anh bảo anh đi.”
Hạ Nhiên cười như không cười, anh nghiêng đầu, chỉ nhìn cô chứ không nói chuyện.
Giản Tích kiễng chân, hay tay quấn lên cổ anh, cô thì thầm: “Em thích anh dùng sức mạnh.”
Sau đó cô thè lưỡi liếm liếm vành tai anh.
Hạ Nhiên chỉ cảm thấy lỗ tai sắp vỡ, cảm giác sôi trào nhanh chóng lan khắp toàn thân.
Giản Tích đẩy anh ra bên ngoài, “Đợi lát nữa mặc cho anh xem.”
Sóng lớn nhanh chóng quét sạch linh hồn Hạ Nhiên, anh vội vàng đi đến toilet trong phòng ngủ, tắm rửa mình thật sạch sẽ, sau khi tắm xong còn có tinh thần soi mình trong gương, thưởng thức đáng người hoàn mỹ của bản thân.
Chậc, đúng là chỗ nào cũng cứng rắn.
Hạ Nhiên xoay người tìm trong ngăn tủ chiếc hộp thần được Ấn Độ còn nguyên phong ấn.
một chuỗi tiếng nước Ấn Độ, phía trên còn vẽ cái tượng thần linh.
“Vui vẻ giống như thần tiên?” Hạ Nhiên suy đoán.
anh mở nắp bình, không có ý định dùng, chẳng qua chỉ ngửi mùi thử xem thế nào, không có mùi gì cả.
Thân bình lượn vòng vèo giữa những ngón tay, lúc Hạ Nhiên vừa chuẩn bị đóng nắp lại, “Chết mọe nó rồi!”
không ngờ tay anh cầm không chắc, miệng bình hướng xuống, nước trong bình nghiêng theo, tất cả đều đổ ra ngoài.
Hạ Nhiên vừa tắm xong, cả người trần truồng, lão nhị vểnh lên, thần dược Ấn Độ đổ văng tung tóe, mưa móc không ít cho nó.
“Đệch mẹ cái thần linh Ấn Độ mày!” Hạ Nhiên lấy khăn tắm điên cuồng lau sạch sẽ.
Bởi vì số lượng có chút nhiều, nửa tiếng sau -----
Giản Tích nằm trên giường khóc ra tiếng.
“anh có thể nhẹ một chút không hả?!”
Mắt Hạ Nhiên đỏ ngầu, “anh biết làm sao, mẹ nó chứ, thần linh không cho mà...”
Đến gần nửa đêm, sau khi thỏa mãn, Giản Tích rút vào lòng Hạ Nhiên, hai người đều ướt sũng, là do mới vừa tắm xong. Hạ Nhiên nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường, anh lấy một điếu thuốc từ trong hộp ra rồi ngậm lên miệng nhưng không châm lửa.
“Tiểu Tích.”
“Dạ?”
“anh có chuyện muốn nói với em.”
Giản Tích mở mắt ra, “Sao thế anh?”
“Nếu như, anh phải về tỉnh Diêu...” Hạ Nhiên dừng lại một chút, “Em có đồng ý hay không?”
“Quay về tỉnh Diêu?” Giản Tích ngồi thẳng lưng lên, không hiểu lắm.
“Ba lớn tuổi, công ty ngày càng lớn mạnh.” Hạ Nhiên lấy điếu thuốc trên môi bỏ vào trong hộp, “anh là con trai độc nhất, có thể sẽ phải tiếp quản công ty.”
Giản Tích nhất thời giật mình.
Quay về tỉnh Diêu, quản lý công ty, vậy có nghĩa là, hoặc là ở riêng hai nơi, hoặc là cô từ chức ở bệnh viện, rời khỏi cái thành phố mà mình đã sinh sống hơn hai mươi năm.
Hạ Nhiên tỏ vẻ nhẹ nhõm, anh sờ lên tóc cô, “Đừng nghĩ nhiều, anh chỉ muốn trưng cầu ý kiến của em. Nếu em không thích, chuyện này không cần phải nhắc lại.”
Giản Tích vùi đầu vào lòng anh một lần nữa, yên tĩnh vài giây, cô hỏi: “Đây là điều kiện anh hứa với ba hả?”
Hạ Nhiên cười, “Cũng không nói chính thức như thế, về tình về lý, anh cũng nên trở về tiếp quản, ông ấy dám giao cho anh thì anh dám nhận.”
Giản Tích không tiếp lời, chẳng qua là chỉ ôm anh chặt hơn.
Hạ Nhiên vỗ vỗ vai cô, “Được rồi, chuyện này xem như anh chưa từng đề cập qua, ngủ đi em.”
~~~~
Buổi chiều ngày hôm sau, Hạ Chính An tới nhà họ Giản.
Giản Nghiêm Thanh làm chính trị nhiều năm, tư duy lo-gic chặt chẽ, xuất khẩu thành thơ, chỉ một cuộc điện thoại đã thuyết phục được Hạ Chính An, rốt cuộc hai bên thông gia đã chính thức gặp mặt.
Nhà họ Giản mở tiệc, Đào Khê Hồng tự tay xuống bếp, Giản Tích giúp đỡ bên cạnh.
Manh Manh vẫn ở cùng bà cố ngoại ở chùa cổ Đông Sơn ngoài ngoại thành, ngày mai mới quay về.
“Ông Hạ, nếm thử trà Bích Loa Xuân này đi.” Giản Nghiêm Thanh và Hạ Chính An ngồi ở phòng trà, hai người trò chuyện vui vẻ.
“Ừm, trà ngon.” Hạ Chính An nhấp ba ngụm nhỏ rồi khen thật lòng.
“Trà này là do Hạ Nhiên mua khi đi công tác ở Thái Hồ.” Giản Nghiêm Thanh hiếm khi khen ngợi, “Nó còn trẻ mà làm việc ngày càng vững vàng.”
Hạ Chính An liếc con trai đang pha trà bên cạnh, “đã có vợ nên hiểu chuyện hơn, đều là công lao của Giản Tích.”
Giản Nghiêm Thanh không đồng tình, “Nó là một người tự hiểu rõ bản thân mình, đổi lại là người khác chưa chắc đã có tính này của nó. Tôi cũng có con trai, ông cũng gặp rồi đấy.”
“đã gặp đã gặp.” Hạ Chính An vẫn còn ấn tượng, “Bề ngoài rất giống Giản Tích, tuổi còn trẻ, ăn mặc rất thời thượng.”
Giản Nghiêm Thanh cười đáp: “Đứa con đó của tôi không thể so với Hạ Nhiên.”
Hạ Chính An: “Tôi từng nghe Tiểu Tích nói cậu ấy là ca sĩ thì phải?”
Giản Nghiêm Thanh: “Hình như là diễn viên phim truyền hình.”
Thị trưởng Giản cũng không hiểu rõ lắm.
“Vậy không được, quá phù phiếm, không ổn định.” Hạ Chính An lập tức đưa ra lời phản bác, “Ông Giản, ông không thể tiếp tục để cậu ấy như thế được.”
Giản Nghiêm Thanh chớp mắt, ông cười trả lời: “Chỉ cần ghi nhớ làm theo pháp luật là được, còn nó muốn làm gì thì cứ để nó làm thôi.”
“Ông không nghĩ tới chuyện bồi dưỡng cậu ấy đi theo con đường làm quan à?” Hạ Chính An đặt chén trà xuống, rất khó hiểu.
Giản Nghiêm Thanh cầm ấm trà rót cho ông thêm chột chung đầy, xen vào tiếng nước chảy là câu trả lời: “Con đường này trông có vẻ vinh quang, nhưng đi trên đó chưa chắc đã thoải mái. Nếu lần này không có ông giúp đỡ...”
Giản Nghiêm Thanh cười lắc đầu, “Vậy thì có thể kết thúc bất cứ lúc nào.”
Hạ Chính An nhíu mày không nói.
“Đám con nít này một khi trưởng thành thì mới hiểu được, trong thế giới của người trưởng thành khôngcó hai chữ dễ dàng.” Lời Giản Nghiêm Thanh nhẹ như gió thổi mây bay, “Con đường phía trước đầy chông gai, một mình tôi đảm đương là được rồi, không thiếu ăn không thiếu mặc, để cho mấy đứa trẻ đilàm chuyện mình thích đi.”
Thời thanh xuân chỉ tầm mười năm, cuộc sống Giản Nghiêm Thanh quanh co vòng vèo, phí sức mất công, ông hi vọng con trai con gái của mình, có thể hưởng thụ tất cả tuyệt vời của thế gian trong cảnh thái bình yên ổn.
“Ông Hạ?” Giản Nghiêm Thanh gọi Hạ Chính An.
Hạ Chính An hoàn hồn, ông ồ lên một tiếng rồi chỉ vào chung trà sứ, “Trà ngon!”
Hai người già họp mặt, chủ đề nói chuyện vô số, trò chuyện về trà, trò chuyện về quốc học, về kinh kịch, vô cùng hài hòa.
Đào Tinh Lai thích tham gia náo nhiệt nhất, tuyên truyền phim xong, cậu lại bay ngay về, đuổi kịp buổi KTV của gia đình.
Ngọn đèn trong phòng chập chờn, Hạ Chính An và Giản Nghiêm Thanh cùng hát bài “Hồng quân hai vạn năm”, hồi tưởng lại quãng thời gian trong quá khứ.
“Ông trời của con ơi, thị trưởng Giản hát khó nghe quá đi.” Đào Tinh Lai nằm dài trên quầy bar, “Em phải ghi âm lại mới được.”
Giản Tích đoạt lấy di động trong tay cậu, “Đừng làm rộn!”
Đào Tinh Lai đưa tay giành lại, “Chị, chị phạm quy rồi! Trả điện thoại lại cho em!”
Giản Tích vô tình nhìn vào điện thoại, nhất thời hai mắt cô mở to, trên màn hình là giao diện trò chuyện của wechat, năm phút trước, Đào Tinh Lai và Kiều Thù nói chuyện hăng say.
Mà tin tức mới nhất do Kiều Thù gửi, đúng là một bức ảnh chụp một người mặc váy thủ thủ siêu ngắn.
Sắm vai nhân vật này.... Đúng là nữ chiến binh xinh đẹp đấy.
một lời khó nói hết, Giản Tích hỏi: “Em trai, có phải em sắp tham gia lễ hội hóa trang không?”
Đào Tinh Lai lấy lại điện thoại, cậu nóng vội nói: “Làm sao chị biết? Có điều bưu phẩm vẫn đang trênđường gửi tới, ngày mai là có thể nhận được.”
Nhìn hình chụp cosplay của Kiều Thù, cậu cực kỳ tự giác tưởng tượng ra hình ảnh không thể miêu tả bằng lời.
Hạ Nhiên nhíu mày, anh đưa tay sờ lên trán Đào Tinh Lai, “Ơ, anh còn tưởng rằng người cậu sẽ nóng rần lên chứ.”
Đào Tinh Lai nghiêng đầu, “Nam nam thụ thụ bất thân, đừng chạm vào em, dù là anh rể cũng khôngthể.”
Mà cách đó không xa, Hạ Chính An đang cầm micro trong tay, ánh mắt nhìn ba người trẻ tuổi, trong lòng không khỏi dâng lên một tia nghi ngờ.
Đào Tinh Lai ngốc nghếch rành rành ra đó, có điều cậu rất vui vẻ, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.
Chẳng qua Hạ Nhiên chỉ lớn hơn cậu ấy vài tuổi, nhưng tính tình lại lão luyện, trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Giữa hai đầu lông mày Hạ Chính An gợn sóng, ông nhớ lại lời Giản Nghiêm Thanh lúc uống trà.
Quan điểm của ông là “Quyết quanh quẩn đường xa, thà chết không khuất phục”, có phải đã khôngtheo kịp thời đại rồi hay không?
~~~~
Vợ chồng Giản Tích và Hạ Nhiên hợp sức, thành công làm bé Đào giận dỗi chạy đi.
Tâm trạng Hạ Nhiên rất tốt, anh nhập cuộc cùng hai người cha hát “Hồng quân hai vạn năm“.
Đột nhiên anh quay đầu sang, “Giản Tích.”
“Sao?”
“Chúng ta đi du lịch đi.”
Giản Tích nở nụ cười, “Nghe nhạc đến mê mẩn rồi à? Được thôi, em muốn leo Tuyết Sơn, à hay là đến thảo nguyên nhỉ?”
Hạ Nhiên rất chân thành đáp, “anh muốn “phóng túng (*)” với em.”
Giản Tích: “...”
Hạ Nhiên lập tức sửa lời, “Lướt sóng, đi biển đó cô nương à.”
(*)浪: 1. sóng; làn sóng; dải sóng; đợt sóng; lớp sóng
2. phóng túng; buông thả; không bị ràng buộc.