Ý tưởng du lịch đã tiến vào trong kế hoạch của hai người.
Hơn 9 giờ tối, hội người cao tuổi phải giải tán.
một xe không chở hết số người, Hạ Nhiên đành lấy xe Đào Tinh Lai chở Hạ Chính An.
Hạ Chính An hạ cửa sổ xe xuống rồi lấy bật lửa ra châm thuốc hút.
“Hút ít chút đi.” Hạ Nhiên lên tiếng, “Tuổi nào rồi? Ba vẫn cho rằng mình là lính cần vụ hai mươi mấy tuổi à?”
anh xuất ra một tay lấy gói kẹo bạc hà đưa cho ông.
“Kẹo này không có đường, lúc nghiện thuốc không chịu nổi thì ngậm một miếng sẽ hết nghiện ngay.” Hạ Nhiên còn nói thêm, “Của con dâu ba lấy ở bệnh viện về đấy.”
Hạ Chính An quay mặt sang chỗ khác, “Ba không ăn.”
Hạ Nhiên lười tranh luận với ông, anh thẳng thừng thảy hộp kẹo vào trong ngực ông, “Có ăn hay khôngthì tùy, dù sao cũng không cho phép hút thuốc.”
“Thằng nhóc thối.” Hạ Chính An thầm mắng một tiếng, sau đó ông bất đắc dĩ lấy ra một miếng rồi lạnh lùng cao ngạo bỏ vào trong miệng.
“Thứ quỷ gì thế nàym khó ăn quá!”
“Đồ khó ăn mới có lợi cho sức khỏe.”
Hạ Nhiên liếc nhìn lên kính chiếu hậu một cái, Hạ Chính An chỉ cậy mạnh ngoài miệng, nhưng mặt ông vẫn không đổi sắc bỏ kẹo bạc hà vào trong túi áo.
Hạ Nhiên cong khóe môi, anh nhìn thẳng con đường phía trước rồi gọi: “Ba.”
“Ừ.” Bị tiếng gọi to của anh làm hết hồn, Hạ Chính An trả lời theo quán tính.
Hạ Nhiên nói: “Chuyện về nhà, con và Giản Tích sẽ thương lượng lại. cô ấy làm việc ở bệnh viện, dù côấy có tình nguyện về tỉnh Diêu với con, chuyện bàn giao cũng cần phải có thời gian.”
Hạ Chính An không lên tiếng.
“Manh Manh còn nhỏ, nếu cô ấy không muốn đi, con cũng sẽ sắp xếp mọi chuyện trong tay mình.” Hạ Nhiên cực kỳ bình tĩnh trần thuật: “Ba cho con 1 tháng, sắp xếp xong bên này con sẽ về công ty học tập.”
Hạ Chính An vẫn không nói chuyện.
Hạ Nhiên chờ đợi suýt mất hết kiên nhẫn, “Ba?”
Cũng không biết có phải do mình bị ảo giác hay không, hình như anh nghe được tiếng thở dài.
Giao lộ phía trước đang đèn đỏ, chiếc xe từ từ dừng lại. Hạ Nhiên gác tay lên tay lái, tiếng có tiếng không đánh nhịp.
Tính cách cha già nhà mình từ trước đến nay không theo lẽ thường, không biết lại làm ông phật ý chỗ nào rồi.
“Có phải ba cảm thấy thời gian 1 tháng quá dài hay không? Nhưng con cũng chẳng còn cách nào, cần...”
“Được rồi.” Hạ Chính An đột nhiên mở miệng.
Hạ Nhiên dừng gõ nhịp ngón taym anh nghiêng đầu, “Cái gì được rồi?”
Ánh đèn đường xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, đều đặn tiến vào trong xe.
Từ gốc độ này có thể nhìn thấy đôi mắt của Hạ Chính An lập lòe ánh sáng.
“Công ty bên kia mày không cần về nữa.”
Hạ Nhiên sửng sốt.
“Từ nhỏ mày đã yếu kém, từ tổ tông mấy đời trở lại đây của nhà chúng ta chưa từng xuất hiện một hỗn thế ma vương nào, tới đời của mày vậy mà lại có. hiện giờ nhớ lại chuyện khi còn bé của mày, ba chỉ nhớ được hai chữ ---- Đánh nhau.”
Hạ Chính An buồn phiền ép giữa hai đầu lông mày thành hình ngọn núi, “Bây giờ nhắc đến chuyện này ba bỗng hối hận, hối hận năm đó không đánh mày thêm mấy cái.”
Hạ Nhiên cười xòa thành tiếng, “Đứt hết 5 sợi dây lưng mà không gọi là nhiều?”
“Đó là do mày đáng bị đánh.” Môi mỏng kéo căng, nhất thời Hạ Chính An thả lỏng, “Nhiều năm trôi qua, ba thật sự không quản được mày, từ gây dựng sự nghiệp, cuộc sống, kết hôn, thậm chí khi sự nghiệp gặp khó khăn, người làm cha như ta đây cũng không đưa tay giúp đỡ mày một chút.”
Hạ Nhiên cười, cũng dần dần mủi lòng, nụ cười treo trên khóe môi, có chút chua chát.
“Tiểu Tích là một cô gái tốt, con nên cảm ơn cô ấy, ta cũng nên cảm ơn cô ấy.” Hạ Chính An quay đầu nhìn thẳng vào mắt con trai, “Khiến cho một lãng tử quay đầu, đối với cô ấy cũng chẳng dễ dàng gì.”
Trong suốt hai mươi mấy năm trong đời Giản Tích, đau khổ nhiều nhất đều nhận được từ Hạ Nhiên.
Vô duyên vô cớ bị đánh, lúc sinh con suýt chút nữa mất mạng.
Hạ Nhiên cúi đầu, nhờ cảnh đêm che giấu, hốc mắt anh đỏ lên.
“Con sẽ đối tốt với cô ấy, cả đời dốc sức liều mạng vì cô ấy.”
Hạ Chính An gật đầu, “Mày biết là tốt rồi, công ty gia đình chúng ta chủ yếu sản xuất gạo và khoai tây, cũng may những năm này phát triển theo hướng hiện đại hóa, có chương có pháp, ta cũng không cần quá bận tâm. Mày trở về cũng chỉ gây thêm chuyện, khỏi phải trông chờ mày hiếu thuận.”
Trong quá khứ, Hạ Chính An cố chấp cứng rắn, nội dung của tất cả mọi việc đều phải dựa theo khuôn khổ mà ông thiết lập để tiến hành.
Hôm nay, hình như ông có chút dao động, cảm thấy tự do phát triển cũng là một chuyện tốt.
Ví dụ như Hạ Nhiên, tên nhóc con thối tha đầu cứng như đá, hai người không đội trời chung nhiều năm như vậy, không có nó, chẳng phải tập đoàn Chính An vẫn phát triển phồn vinh đấy sao?
Thậm chí Hạ Chính An còn nghĩ: Nó không trở về, dựa theo tình hình trước mắt, thế giới hòa bình cũng rất thích hợp.
Hạ Nhiên quay đầu sang chỗ khác, giống như muốn nhìn chằm chằm xem cửa sổ xe có nở hoa hay không.
“Nghẹn họng rồi hả?” Hạ Chính An luống cuống bất an, giọng điệu không tốt lắm.
Hạ Nhiên hít sâu một hơi, anh cố gắng đè xuống tâm tình cuồn cuộn, cứng rắn đáp: “Vậy ba cũng đừng hối hận.”
“Ta sẽ hối hận?” Hạ Chính An hừ lạnh một tiếng, “Ông đây kiếm nhiều tiền hơn mày nhiều, có bản lĩnh thì đuổi kịp ta đi.”
Đáy mắt Hạ Nhiên chợt dâng lên hơi nước, dù anh đã hơn 30 tuổi, từ một thiếu niên trưởng thành thành một người đàn ông, giờ phút đối mặt với tình thân thế này, cũng có thể hòa tan sự cứng rắn trong lòng anh.
Qua ngày hôm sau, Hạ Chính An nằng nặc đòi về tỉnh Diêu. Giản Nghiêm Thanh hết lòng giữ lại, nhưng Hạ Chính An nói tối nay ông còn phải bay sang nước ngoài để dự buổi diễn đàn về nông nghiệp, thật sựchẳng có cách nào ở lại lâu.
Manh Manh đã được đón trở về, trước khi đi, Hạ Chính An ôm lấy bé con, lão nghiêm túc bỗng biến thành lão ngoan đồng ngay tức khắc.
“Cánh tay nhỏ mũm mĩm của Manh Manh giống y hệt lốp xe Michelin.” Hạ Chính An tươi cười hớn hở trêu chọc con gái, “Ông nội trồng rất nhiều rau quả, đều cho con ăn hết nhé.”
Manh Manh có thiên phú về ngôn ngữ, bé biết nói chuyện sớm hơn mấy đứa cùng tuổi khác, hai tay mạnh mẽ xua xua, “không ăn rau, muốn ăn thịt thịt.”
Cả nhà cười vui vẻ.
Hạ Chính An liên tục đồng ý, “Được! Vậy ông nội về bảo người ta nuôi heo nuôi bò nuôi dê cho con ăn.”
Hạ Manh Manh há mồm thành hình chữ “O”, “Muốn nuôi cậu nữa!”
Giản Tích mừng rơn, cô nói với Hạ Nhiên: “Ây nha...! Cuối cùng con gái cũng phát âm đúng rồi.”
cô lấy di động mở wechat ra rồi đi đến bên cạnh Hạ Chính An nói với Manh Manh, “Con gái, kêu cậu lại lần nữa đi con.”
Giản Tích nhấn giọng, cô chuẩn bị thu âm gửi cho Đào Tinh Lai.
Nhóc con tinh quái vô cùng, nghiêm túc gọi to, “Kê kê, kê kê.”
Ngay cả Hạ Chính An cũng cười to hết cỡ.
Hạ Nhiên nhỏ giọng nói với ông, “Ba, mỗi cuối tuần con sẽ dẫn Manh Manh về thăm ba.”
“Ngàn vạn đừng.” Hạ Chính An cực kỳ kiêu ngạo, “Ta rất bận rộn, khắp nơi trên thế giới mời ta tham gia hoạt động, đừng làm trễ nãi công việc của ta.”
Giản Tích cũng góp phần, “Ba, con dẫn Manh Manh về thăm ba.”
“Vậy thì được!” Hạ Chính An trở mặt còn nhanh hơn tên lửa, “trên sân thượng ở nhà đều là rau quả trái cây do ba tự trồng, ba hái cho con ăn.”
Hạ Nhiên có chút ghen ghét, “Chẳng phải ba nói phải đi khắp thế giới sao?”
“Mày không để cho tao nghỉ ngơi à! Tao lớn tuổi rồi, phải nên nghỉ ngơi chứ!”
Hạ Nhiên: “...”
~~~~
Thứ bảy.
Đào Tinh Lai gào khóc qua tin nhắn thoại trong nhóm chat, tiếng sau oanh tạc hơn tiếng trước
“Mọi người nhất định phải đến xem trực tiếp đó nha!!”
“Có thể xem livestream qua điện thoại!”
“Em mặc kệ, tại sao chẳng ai để ý đến em hết vậy, không đến thiệt luôn đó hả?!”
Giản Tích bị Hạ Nhiên giày vò một đêm, cô nằm lỳ trên giường chẳng muốn nhúc nhích, cô nhìn đồng hồ mới 60.
cô nói: “Đào Tinh Lai, cuống họng em vỡ âm rồi, khó nghe muốn chết.”
Hạ Nhiên mở mắt ra, anh xoay người đè lên cô, “Em còn không biết xấu hổ nói người ta hả? Cuống họng của em khàn thành cái dạng gì rồi.”
Giản Tích trách móc, “Đều tại anh cả.”
“Chậc, thoải mái xong là không nhận người.” Hạ Nhiên: “Tối hôm qua em gọi làm sao ấy nhỉ, anh thuật lại cho em nghe nè.” anh hắng giọng rồi tỉ mỉ giả giọng, không biết xấu hổ nhại lại cô, “Ô ô ô, ông xã à, nhanh lên chút nữa, người ta thích lắm đó.”
Giản Tích: “...”
Đào Tinh Lai lại gào lên trong nhóm chat.
“Tám giờ tối, chương trình chính thức bắt đầu, tốt nhất mọi người nên có mặt trước 70 nha, để xem quảng cáo bồi dưỡng tình cảm sâu đậm.”
Lục Hãn Kiêu cũng đáp lại bằng một tin nhắn thoại, “Bé Đào, livestream chỉ có thành viên mới được xem, phí 30 tệ 1 tháng, mắc quá chừng.”
Đào Tinh Lai nổi giận, “anh Lục Lục ~, mới sáng sớm mà anh đã muốn mất mặt hả? Trong nhóm của chúng ta, người có tiền nhất là anh đấy, em ở trong lòng anh chẳng lẽ không đáng giá bằng 30 tệ hay sao?!”
Lục Hãn Kiêu: “Đừng có gào lên nữa, điện thoại bị em gào hư rồi. Đương nhiên anh phải tận mắt chứng kiến cảnh Bé Đào nhận giải ảnh đế chứ.”
Nghe xong hai chữ ảnh đế, Đào Tinh Lai khẩn trương đến nỗi đánh rắm, cậu không nói thêm gì nữa.
Năm phút sau.
Điện thoại của mỗi người nhận được một tin nhắn ------
[Cảm ơn bạn đã đăng ký hội viên VIP của livestream, bạn sẽ được xem buổi lễ trao giải Kim Lộc miễn phí.]
Đào Tinh Lai đều đăng ký cho bạn bè thân thích của mình, mỗi người 30 tệ phí hội viên.
Lục Hãn Kiêu: “Fuck! Lần đầu ông đây được làm hội viên, cảm giác mình có vinh quang thật lớn. Đừng cười, ánh hào quang của hội viên sẽ bay mất.”
Hạ Nhiên bay bổng ném sang một tin nhắn thoại chỉ có 2 chữ: “Ngu ngốc.”
Lục Hãn Kiêu: “Nhiên Nhiên ~ Giọng cậu dâm đãng quá, tôi không thể hít thở nổi.”
Đào Tinh Lai: “anh Lục Lục ~ Em có bình dưỡng khí này, anh tới hít hai hơi đi.”
Giản Tích: “Này này, có phải em cũng đang rất sợ hãi nên mới khẩn trương thành như vậy phải không? Còn phải hít thở bằng bình dưỡng khí?”
Đào Tinh Lai gửi sang mấy trăm icon biểu hiện tan nát cõi lòng, bỏ chạy thành công.
Cậu và Kiều Thù là diễn viên chính của bộ phim, sau khi phim công chiếu hai người thu về gấp đôi danh tiếng, bộ phim của họ thuộc mảnh thanh xuân, tình cảm thuộc dạng chân thành chất phác, miêu tả sựphát triển tình yêu của thiếu nam thiếu nữ, không có sẩy thai, không có uy hiếp, thuần túy chân thật, rất được lòng người.
Đào Tinh Lai cũng mượn vai nam chính này thành công tranh một suất đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất giải Kim Lộc năm nay.
Tám giờ tối, lễ trao giải mở màn.
Tạo hình tối nay của Đào Tinh Lai vô cùng đơn giản, áo sơ mi trắng làm nổi bật khí chất của cậu.
Thời gian đi thảm đỏ, lượng fans hâm mộ khổng lồ đồng loạt hô to, “Tinh Tinh, vĩnh viễn ủng hộ anh!”
Đào Tinh Lai chấp hai tay trước ngực, phỏng theo cử động của môi, vừa là lời cảm ơn, vừa là hi vọng.
Mà động tác này được bộ phận PR bắt trọn khoảnh khắc, vừa tung lên mạng, dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái lại thành kính, thu hút được không ít fans hâm mộ qua đường.
Đến thời điểm công bố diễn viên nam chính xuất sắc nhất, lúc người trao giải đi lên sân khấu đã khiến cả hội trường chấn động.
Đúng là người đoạt giải ảnh hậu hai năm trước, Kiều Thù.
Màn hình điện tử chuyển động giới thiệu những người được đề cử, người cuối cùng là Đào Tinh Lai.
Tiếng vỗ tay bên dưới như nước thủy triều, cũng có ý lửa cháy thêm dầu.
Kiều Thù bình tĩnh đọc kết quả: “Diễn viên nam chính xuất sắc nhất giải Kim Lộc lần thứ 28, người đoạt giải chính là -----”
Cùng lúc đó, đám fans hâm một trên khán đài đồng loạt hô to: “Đào Tinh Lai!”
Kiều Thù hé môi, nhẹ nhành nhếch lên thành một nụ cười, đúng thế. “Đào Tinh Lai!”
Ánh sáng từ đèn huỳnh quang, tiếng nhạc, tiếng thét chói tai, lập tức quét sạch tất cả.
Tất cả đèn trong hội trường đều tập trung vào ảnh đế.
Mà hết thảy khẩn trương đều tản ra một cách thần kỳ, hiện tại trên mặt cậu chính là vẻ mặt mỉm cười đúng mực.
Cậu đứng dậy, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, tiến về phía sân khấu.
Ánh mắt Kiều Thù sáng rực, nghênh đón cậu đến.
Rốt cuộc hai người cũng đứng cùng một sân khấu, tiếng vỗ tay reo hò sóng sau cao hơn sóng trước.
“Ôm đi! Ôm đi!” Hò hét rung trời, cuối cùng diễn biến thành, “Hẹn hò đi! Hẹn hò đi!”
Đào Tinh Lai nhận cup, Kiều Thù nhẹ giọng: “Chúc mừng.”
Kiều Thù mặc một chiếc váy trắng dài, hợp với áo sơ mi trắng của cậu càng tăng thêm sức mạnh.
Đào Tinh Lai chậm chạp không nói chuyện, hiện trường từ từ an tĩnh lại, đều đang chờ đợi thái độ của hai người.
một lát sau, khóe môi cậu cong lên, bất ngờ giang rộng hai tay ra trước Kiều Thù, chờ cô đến ôm ấp yêu thương.
Dưới khán đài, sức nóng tuôn trào.
Thậm chí trong mắt Kiều Thù còn ánh lên hơi nước, khoảnh khắc khi hai người ôm nhau, là cao trào sáng chói nhất của tối nay.
đã ôm, khoảng cách đến hẹn hò không còn xa.
Trước màn hình TV.
Giản Tích nước mắt ngắn nước mắt dài.
Hạ Nhiên liên tục đưa khăn giấy cho cô, “Vợ à, đây là chuyện tốt, cuối cùng nhà em cũng khai quật được một ảnh đế.”
Lục Hãn Kiêu đặc biệt hưng phấn, “Ảnh đế trong tay, tài nguyên tôi có.”
“Tổ cha cậu.” Hạ Nhiên đá đá dép lê của anh chàng, “Suốt ngày nghĩ có được nhiêu đó.”
“Cút, đừng làm dơ dép lê của tôi.” Chân dài của Lục Hãn Kiêu tránh đi, “Là cô gái của tôi mua cho tôi đấy.”
Giản Tích không nể mặt công bố chân tướng, “À, ngày đó em và cô ấy cùng đi dạo siêu thị, lúc tính tiền không có tiền lẻ thối lại nên cô ấy tiện tay lấy đôi dép lê này đó, vừa đủ số tiền thanh toán.”
Lục Hãn Kiêu: “...”
Hạ Nhiên mừng rỡ không thôi, anh vỗ vai anh chàng, “Bạn thân ơi, đừng khóc, 30 tệ phí hội viên cũng mất rồi, ngày mai tôi sẽ nhờ bà ngoại làm cho cậu một đôi dép len, để chân cậu được ấm áp.”
Lục Hãn Kiêu lạnh lùng cao quý phun ra một câu: “Đồ thần kinh.”
Xem xong đoạn Đào Tinh Lai nhận giải, ba người đi ra ngoài ăn lẩu.
Lục Hãn Kiêu: “Đúng rồi, bên Tam Á tôi đã sắp xếp ổn thỏa, hai người đặt vé máy bay chưa?”
“Đặt rồi, sáng ngày mốt.” Hạ Nhiên gắp một miếng rong biển cho Giản Tích.
“Chơi mấy ngày thế?”
“Năm ngày.” Giản Tích nói: “Ngày nghỉ của em không nhiều lắm, vì thế nhờ anh tìm xe giúp, chúng em đến bên đó sẽ tự lái.”
“Yên tâm đi, công ty của anh có phục vụ tận nơi, có vấn đề gì cứ trực tiếp tìm anh.” Lục Hãn Kiêu đưa tay gọi phục vụ, “Phục vụ, củ cải trắng muối chua sao còn chưa mang lên?”
Hạ Nhiên ghét bỏ, “Mọe nó, cậu là củ cái trắng thành tinh à?”
Lục Hãn Kiêu đáp lại: “Sao cậu biết? Đúng rồi, đã xem dự báo thời tiết chưa? Đừng đi chơi lúc trời mưa to đấy.”
“Xem rồi, thời tiết tốt lắm.”
“Dẫn tôi theo với.” Lục Hãn Kiêu đề nghị: “cô gái nhà tôi phải tham gia cuộc thi rồi, không thèm quan tâm tôi nữa, trong trường đại học của cô ấy, nam sinh nào cũng đẹp trai, khiến cho tôi không có cảm giác an toàn.”
“Tôi không dẫn cậu theo.” Hạ Nhiên quyết đoán từ chối, “Dẫn chó đi cũng không dẫn theo cậu.”
Lục Hãn Kiêu mặt dày mày dạn, ngay lập tức học chó sủa ba tiếng, “Gâu gâu gâu ---- Bây giờ chịu dẫn đi chưa?”
Hạ Nhiên: “...”
Giản Tích: “...”
Giống như dự báo thời tiết đã đưa tin, hôm xuất phát, thời tiết rất đẹp.
Bay đến Tam Á mất hết 2 tiếng rưỡi, 11 giờ trưa, báy bay hạ cánh.
Hạ Nhiên vô cùng yêu thích ánh mặt trời ở nơi đây, anh có cảm giác màu da mình lại cách màu lúa mạch gần thêm một bước.
Giản Tích tương đối sợ phơi nắng, cô còn mang tận mấy tuýp kem chống nắng.
“anh chưa từng nhìn thấy biển thiệt hả?” Giản Tích hết sức bất ngờ.
“Chưa từng thấy thiệt.” Hạ Nhiên mang kính râm, hình dáng một bên mặt cực kỳ đẹp trai, “Trước đây đicông tác, cả ngày bôn ba ở trên đường, làm gì có thời gian đi chơi.”
Giản Tích đắc ý, “Vậy là em lợi hại hơn anh rồi, lúc đi du học ở anh, gần như em đã du lịch khắp Châu Âu. Kiến thức rộng rãi đó nha.”
Hạ Nhiên mặt không đỏ tim không đập nhanh, “Ừ, may là kiến thức rộng rãi nên mới tuyển anh làm chồng.”
Giản Tích hiếm khi không phản bác được, cô cười dịu dàng hôn lên má anh một cái.
Hạ Nhiên liếc mắt, “Gấp cái gì, còn chưa đến tối đâu.”
anh đặt một phòng nghỉ sang trọng, vừa cất hành lý xong, hai người cầm máy ảnh đi chơi ngay.
đi tới đâu chụp hình tới đó, lắng nghe tiếng gió, lắng nghe âm thanh của biển.
Giản Tích mặc quần trắng, Hạ Nhiên mặc áo T-shirt trắng, Giản Tích nhìn thấy vật gì cũng mê mẩn, côrơi lại phía sau một chút, Hạ Nhiên cũng không quay đầu lại mà chỉ gọi một tiếng, “Bà xã.”
anh đưa tay ra sau lưng, đầu ngón tay khẽ ngoắc một cái.
Giản Tích tự giác đuổi theo, nắm tay giao mình cho anh.
Hai người chậm rãi đi dạo, tùy tâm tùy ý ngắm nhìn phong cảnh, tối đến lại thảnh thơi đi dạo bờ biển một lát.
Thành phố ven biển, bầu không khí đặc biệt tươi mát.
Sóng nước xô lên bờ cát từng đợt, Giản Tích đi chân trần, chạy chầm chậm.
Hai tay Hạ Nhiên đút túi quần, lẳng lặng đứng tại chỗ ngắm cô, cô cười, anh cũng cười, động tác nơi khóe môi, ngay cả đường cong cũng giống như đúc.
Lần đầu tiên hai người gặp gỡ, Giản Tích vừa chật vật vừa sợ hãi, nhưng vẫn không ngăn được sự kinh diễm trong lòng anh.
Tất cả cuộc sống của Hạ Nhiên đều không lành mạnh, một người rơi dưới đáy xã hội mà được Giản Tích nhìn trúng, từ khi chuyện xưa bắt đầu, hai người đã thẳng thắn chân thật với nhau.
Lần đầu tiên hai người hôn môi, Giản Tích mạnh mẽ như ánh mặt trời.
Hạ Nhiên dẫn cô cưỡi mô-tô đua xe, mấy năm trôi qua, song cô vẫn nhớ rõ tiếng gió đêm năm ấy có bao nhiêu động lòng người.
anh dùng cách của đàn ông, dùng thực tế để chứng minh cái gì gọi là nỗ lực và trách nhiệm.
Hai người ở giữa hầm ngầm cũ nát tại Thâm Quyến, hoan ái trắng đêm.
Nhớ lại cứ như những thước phim quay chậm, oanh oanh liệt liệt nghiền nát chướng ngại vật trong đầu.
Giản Tích chạy chầm chậm, làn váy thấm ướt, tiếng cười rơi vào trong tai.
Hạ Nhiên lớn tiếng gọi cô, “Giản Tích.”
“Hả?” cô quay đầu lại, nụ cười tươi treo trên khóe môi, “Gì vậy anh?”
Hạ Nhiên không trả lời, anh chỉ dùng khẩu hình miệng nói ba chữ ------
“anh yêu em.”
Trắng trăng dưới bầu trời đêm cũng không sáng bằng ánh mắt anh.
Trời ạ! Khiến cho cô kích động quá đi mất.
Làn váy trắng ướt đẫm, Hạ Nhiên cởi áo T-Shirt quấn quanh eo cô.
anh cởi áo, đường cong cơ bắp trên người âm thầm khoe khoang.
Hai người tay trong tay, giẫm lên ánh sáng, giẫm lên bờ cát, thong thả đi dạo.
Giản Tích đi đến hào hứng, “Đợi lát nữa chúng ta đi ăn đồ nướng có được không?”
“Được, em muốn ăn cái gì?”
“Tôm, sò biển, đúng rồi còn muốn ăn lạp xưởng hun khói nữa.”
Hạ Nhiên cười cười, “Những cái khác đều được nhưng lạp xưởng hun khói thì không, anh có sẵn một cái đây này, đừng có lãng phí.”
Giản Tích đánh anh một cái, “đang ngoài đường đó, anh không nói nhỏ được một chút à?”
“nói lạp xưởng hun khói có gì sai? trên đường không thể nói sao?”
“anh đùa giỡn lưu manh.”
“Ông đây không có lưu manh, ông là người tốt.”
“Biết rồi, biết rồi, thứ tốt đã thuộc về em từ lâu rồi.”
“Mọe nó, Giản Tích em giành lời thoại của anh!”
“Cả người anh đều là của em, còn giành cái gì nữa?”
“Đúng, lạp xưởng hun khói cũng là của em, nói đi, tối nay muốn ăn thế nào, kho tàu hay là hấp?”
“Em thấy anh muốn ăn đòn.”
“Fuck, ra tay thiệt hả? Ui ui ui, đừng cù eo anh, anh sợ nhột!”
một đường thẳng tấp, đèn đường làm bạn, nhìn không thấy điểm cuối.
Hai người đùa giỡn ầm ĩ, giẫm lên ánh sáng -----
Sớm chiều là em.
Trăm năm cũng là em.
- ----- Hoàn chính văn -------