Hứa Liên Nhã sống nhờ ở nhà Hà Tân gần nửa tháng, xử lý nốt chuyện còn lại bảy tám phần, rồi nhờ Hà Tân giải quyết hộ, đến trung tuần tháng chín mới về Nam Ninh. Dừng chân ở thành phố này đã mấy năm, nên lúc rời đi lại nảy sinh cảm giác không muốn rời bỏ.
Hà Tân đưa tiễn cô, “Không chừng không lâu sau anh cũng sẽ về.”
Hứa Liên Nhã không biết đó là kế hoạch hay an ủi nữa, chỉ cười nói: “Nhà cũng mua rồi mà về làm gì.”
Hà Tân buông tay, “Nhà có thể mua thì cũng có thể bán, một mình anh đi đâu chẳng được.”
Về việc con gái quay về quê, Hứa Đồng nửa vui nửa buồn. Một là Hứa Liên Nhã không nói gì đã quay về,khiến người làm mẹ không nhịn được hồ nghi có phải ở bên ngoài đã chịu khổ rồi không; hai là người đã về rồi, nhưng lại không có lấy dự định nào cho tương lai, hỏi có học nghiên cứu sinh không, trả lời là tháng chín rồi không học kịp, hỏi liệu có thi công chức không, trả lời là chưa từng nghĩ đến, lại hỏi có còn muốn mở tiệm nữa không, trả lời là vẫn chưa lên kế hoạch - nói tóm lại, lăn lộn đã mấy năm, giờ về nghỉ ngơi trước.
Liên quan đến chuyện trong tiệm, Hứa Liên Nhã và Hà Tân đã hẹn chỉ nói tin tốt không báo tin xấu, thống nhất cách nói không cho họ biết.
Hà Duệ được gửi vào ký túc xá trung học cơ sở, cuối tuần mới về nhà. Một người một mèo Hứa Liên Nhã ở nhà mẹ mà lại cảm thấy như người ngoài đến ăn nhờ ở đậu, thâm nhập vào cuộc sống hài hòa của đôi vợ chồng già. Thế là dứt khoát dọn dẹp chăn gối, chuyển đến nhà cũ của Lôi Nghị. Mắt không thấy thì tâm không phiền.
Hứa Liên Nhã vừa về đúng lúc Phùng Nhất Như tập huấn ở bên ngoài, mà Phùng Nhất Như về rồi thì lại không ngừng viết báo cáo tổng kết, ngốn hết mấy ngày mới xong.
“Mày về cũng không nói trước một tiếng cho tao biết! Đúng là đồ vô tình vô nghĩa!” Phùng Nhất Như gọi điện đến mắng cô một hồi, Hứa Liên Nhã đang nằm đắp chăn trên giường.
“Không phải vì sợ mày huy động nhân lực đến đón tao đãi tiệc tẩy trần à.”
“Dĩ nhiên phải thế rồi, lát nữa tao sẽ gọi trong nhóm lớp, buổi tối gọi tụi nó cùng đi ăn cơm hát karaoke! Dù sao băng nhóm Nam Ninh tụi mình cũng mạnh mà.”
“Đừng ——” Hứa Liên Nhã bị cô nàng lay tỉnh, vội vã ngăn cản: “Dạo này tao không có hứng, không hát nổi.”
“Hầy, mày định không cho người ta mặt mũi à.” Phùng Nhất Như ân cần chỉ bảo như đối với bệnh nhân, “Bây giờ mày không đồng ý, đến lúc lộ tin tức thì không phải chỉ một người đến cửa bắt người thôi đâu.”
Hứa Liên Nhã cười khổ, “Khoa trương thế à.”
Phùng Nhất Như thôi khua môi múa mép nữa, cô ấy nói: “Được rồi, lát nữa sẽ đến gặp mày, có cần mang gì cho mày không? Ăn sáng chưa?”
“Giờ mày đang ở đâu?”
“Ở nhà.”
Có lẽ do vừa mới dậy, nên Hứa Liên Nhã thấy giọng của Phùng Nhất Như cao một cách khác lạ.
“Lại giúp bố mày trông cửa hàng à?”
“Ừ...” Phùng Nhất Như đau xót, “Vất vả lắm mới có ngày nghỉ mà lại bị bắt đến trông cửa hàng, lát nữa ông đi mua đồ ăn về là tao được giải thoát. Nói đi, mang gì đến cho mày đây?”
Hứa Liên Nhã chần chừ hoài, “Mang giúp tao que thử thai.”
“Á ——” Phùng Nhất Như thất thanh.
“...”
“À...” Phùng Nhất Như che ống nghe, thấp giọng nói, “Ai dùng đấy?”
“Không lẽ là mèo nhà tao.”
Phùng Nhất Như: “...”
Không bao lâu sau, Phùng Nhất Như mạnh mẽ cả đoán xông vào cửa.
Hai người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau, Hứa Liên Nhã cúi đầu nhìn túi đồ lớn, rồi lại ngẩng đầu lên ra hiệu: “Có mang đồ theo không?”
Phùng Nhất Như vội gật đầu, “Có.”
Tình cảnh này, không khác gì nhiều năm trước có hai cô gái lần đầu tiên đi mua băng vệ sinh.
Hứa Liên Nhã cầm túi đồ đặt lên bàn trà, lục tìm bên trong một lượt, quà vặt, trái cây, bánh mì và đồ uống, ngoài ra không còn gì.
Phùng Nhất Như vỗ vào túi xách, “Ở đây này.” Rồi lấy ra một chiếc hộp đựng hình chữ nhật.
Hứa Liên Nhã mở ra, cắn môi đọc hướng dẫn.
“Để tao đi đo thử.”
“Bây giờ?”
“Ừ.”
“Ừ, nước tiểu buổi sáng khá chính xác.”
“...”
Hứa Liên Nhã và Phùng Nhất Như cùng lộ vẻ lúng túng.
Hứa Liên Nhã vào nhà vệ sinh lề mề một hồi, rồi tay không đi ra.
Phùng Nhất Như rướn cổ lên, “Sao rồi?”
Hứa Liên Nhã như mới phát giác là cô ấy hỏi mình, ngây ra một lúc, “... Không phải để một lát mới có kết quả à?”
“... Cũng đúng.”
Phùng Nhất Như vỗ đầu, chuyện này bày ra trước mắt cô bạn thân độc thân chưa lập gia đình của mình, bỗng cô phát hiện chỉ số IQ của mình không hề đủ dùng.
Một lát sau, Phùng Nhất Như nói: “Chắc được rồi đấy, để lâu mất hiệu lực.”
Hứa Liên Nhã chậm chạp ờ một tiếng, nhưng lại không xê dịch.
Phùng Nhất Như cẩn thận nhìn, “Hay là... để tao xem giúp mày?”
Hứa Liên Nhã ngước mắt lên, “Được...”
Phùng Nhất Như đi vào nhà vệ sinh thật, lúc đi ra cầm que thử thai trong tay, người đằng sau rình xem không thấy được kết quả. Hứa Liên Nhã cũng không tìm được câu trả lời trên nét mặt của Phùng Nhất Như.
“Sao rồi?” Hứa Liên Nhã không nén được.
Phùng Nhất Như làm động tác tay an toàn, “Báo động đã được giải trừ!”
Hứa Liên Nhã ngơ ngác, “Thế à...”
“Ấy, sao nhìn mày không có vẻ vui lắm nhỉ.” Phùng Nhất Như vẫn siết chặt thứ đồ trong tay.
“Không có.”
“Thật sự không có?”
“Đúng thế.”
Phùng Nhất Như đâm khuỷu tay vào người cô, “Thất vọng à...”
Hứa Liên Nhã cười gượng một tiếng đẩy cô ra, “Nói gì thế.”
“Hai vạch!”
Bỗng Phùng Nhất Như chìa que thử thai đến trước mắt, vùng hiển thị kết quả đúng tầm Hứa Liên Nhã, hai vạch đỏ không sai đập thẳng vào mắt cô.
Hứa Liên Nhã ngơ ngác nhìn, nhất thời không nhận ra biểu cảm là thuộc về kiểu nào.
“Trúng thưởng rồi.”
Phùng Nhất Như nhắc nhở cô, đồng thời nhìn chăm chú nét mặt của Hứa Liên Nhã, trong bụng đã chuẩn bị xong đối đáp, hoặc an ủi hoặc chúc mừng, cứ dựa vào cảm xúc của Hứa Liên Nhã mà điều chỉnh.
Hứa Liên Nhã hoảng hốt cầm lấy, cánh môi run rẩy, ánh mắt lại tìm kiếm sự khẳng định lần nữa của Phùng Nhất Như.
Phùng Nhất Như gật đầu.
Hứa Liên Nhã để lộ nụ cười miễn cưỡng, Phùng Nhất Như vẫn hay thấy nét mặt này ở phòng khám, chính là nét mặt sau khoảnh khắc mờ mịt đã bắt được điểm vui sướng, kín đáo hững hờ, nhưng lại tồn tại một cách chân thật.
“Vui thì cười cái lên xem nào.” pn cũng không khỏi nhếch mép.
Bị ép buộc như thế, Hứa Liên Nhã lại có vẻ ngượng ngùng. Cô vất thứ đồ trong tay vào thùng rác, “Cũng bình thường.”
Hứa Liên Nhã đi rửa tay, bắt đầu ăn mấy thứ Phùng Nhất Như đưa đến, người vẫn ở trạng thái thất thần.
Phùng Nhất Như cũng lau khô tay đi ra, ngồi bên cạnh cô chống cằm hỏi, “Nè, có biết ai là bố đứa nhỏ không đấy?”
Một từ “đứa nhỏ” làm Hứa Liên Nhã suýt nữa nghẹt thở, “Nó vẫn chỉ là một hợp tử thôi...”
Phùng Nhất Như trợn mắt, thiếu chút đã quên cô cũng là bác sĩ.
Hứa Liên Nhã sầm mặt, động tác xé bánh mì cũng chậm, “Tao vừa mới biết, làm sao anh ấy biết được.”
Phùng Nhất Như nhướn mày, “Anh ta không về với mày nữa à?”
Hứa Liên Nhã im lặng.
Phùng Nhất Như đập bàn nói, “Như thế sao được!” Khả năng chia tay tàn nhẫn khiến cô không dám khinh suất đặt câu hỏi.
Hứa Liên Nhã ném bánh mì xuống, vặn mở nắp trà chanh ra, Phùng Nhất Như đưa tay lấy, “Ấy, giờ mày không thể uống cái này được, để tao đi rót nước cho mày.”
Hứa Liên Nhã vẫn chưa nhập vai đưa mắt nhìn Phùng Nhất Như cong đuôi làm việc.
“Tiểu Nhã, mày... có định nói cho anh ta biết không?”
Hứa Liên Nhã dời mắt khỏi ly nước, “Nói chứ, dù sao cũng không phải một mình tao.”
Phùng Nhất Như tán thưởng gật đầu.
“Và bọn mày sẽ kết hôn.”
“Kết hôn?” Hai mắt Hứa Liên Nhã ảm đạm đi hẳn, “Bọn tao chia tay rồi.”
Mí mắt Phùng Nhất Như giật giật.
“Đưa tao đi bệnh viện kiểm tra cái đã.”
Đi xuống lầu, Hứa Liên Nhã muốn lấy xe, nhưng Phùng Nhất Như nói: “Đi bộ đi, cũng đâu có xa.”
“Mày muốn để mẹ tao biết à.”
Trán Phùng Nhất Như đổ mồ hôi lạnh, một người đứng ngoài như mình lại còn hồ đồ hơn cả người trong cuộc.
Hứa Liên Nhã và Phùng Nhất Như vòng quanh đường đến một bệnh viện khác.
Nộp tiền, rút máu, làm siêu âm B-scan*. Hứa Liên Nhã mặc quần áo ngay ngắn đi ra khỏi phòng khám, mặt đầy mệt mỏi như vừa chạy marathon.
(*B-scan là hình ảnh mặt cắt đứng của chi tiết, hiển thị chiều sâu của mặt phản xạ và vị trí theo chiều dọc của nó. Với thiết bị siêu âm thông thường, đầu dò phải di chuyển dọc theo chi tiết.)
“Tao thấy một hạt lạc...”
Phùng Nhất Như sửa lại, “Đó là túi thai.”
Đã có kết quả B-san, thai đơn, mang thai 10 tuần trong tử cung.
Phùng Nhất Như mở to mắt, oán giận nói: “Đến hai tháng rưỡi mày mới phát hiện ra, cũng đủ trì độn đấy nhỉ...”
Phùng Nhất Như khẽ mắng, có lẽ là muốn trách cô quá hồ đồ.
Bác sĩ nhìn đơn khám, hỏi cô: “Muốn đứa trẻ không?”
“... Có chứ.”
“Progesterone của cô quá thấp, bình thường nếu 10 tuần thì chắc chắn phải gấp đôi, phải uống thêm progesterone.”
Bác sĩ kê cho cô một toa “dọa sảy thai”*, dặn dò cô tuần 11 phải làm hồ sơ kiểm tra sức khỏe.
(*Dọa sẩy thai (động thai) là tình trạng hay xảy ra ở những tuần đầu thai kỳ và thai vẫn còn sống, tức là việc sảy thai không thực sự xảy ra, không có dấu hiệu cổ tử cung sắp đẩy thai ra ngoài.)
Chân mày Hứa Liên Nhã bị ba chữ kia làm cho nhíu lại, Phùng Nhất Như an ủi cô, trị số vẫn còn trong phạm vi tiêu chuẩn, bây giờ có rất nhiều phụ nữ mang thai cũng tiết ít progesterone, không to tát gì.
Hứa Liên Nhã nắm chặt đơn khám bệnh, đi đến chỗ cửa sổ cạnh cầu thang chữa cháy.
“Tao muốn gọi điện.”
Phùng Nhất Như thức thời xách túi thuốc xuống lầu chờ cô. Ở chỗ đậu xe có thể nhìn thấy cửa sổ ở cầu thang chữa cháy, Phùng Nhất Như bất giác híp mắt nhìn sang đó.
Hứa Liên Nhã không phát hiện ra cô, khi thì đi qua đi lại nhìn ra xa, lúc lại nhìn xuống tờ giấy trong tay. Điện thoại được đặt bên tai.
Phùng Nhất Như không thấy rõ nét mặt của cô, nhưng trực giác không cho cô lên tiếng.
Hứa Liên Nhã nhanh chóng xuất hiện ở bãi đậu xe.
“Gọi xong rồi à?” Phùng Nhất Như biết mà còn hỏi.
Hứa Liên Nhã bấm nút chìa khóa xe, “Máy bận, lát gọi sau.”
Phùng Nhất Như không muốn thừa nhận thất vọng đang leo lên trong lòng, “Chắc là do bận thôi.” Chỉ đành an ủi như vậy.
Trước đó không lâu, ở bên đầu dây của cuộc gọi máy bận đó, điện thoại bị nhấn nút tắt máy, tháo pin, ném vào trong một hộp giấy.
Một người đàn ông đang cúi người dựa vào bàn, viết ngoáy tên mình lên “Bảng kê khai tài vật lưu trữ”: Khương Dương.
Cảnh sát đứng trước mặt anh ta quay đầu ngáp một cái, nhắc nhở anh ta một cách máy móc: “Đồ đeo tay cũng phải tháo ra.”
Vẻ mặt người đàn ông cứng lại, rồi bất đắc dĩ tháo tràng hạt trên tay xuống, nhẹ nhàng đặt vào hộp giấy, rồi lại điền vào bảng kê khai.
Điền bảng xong, tiếp tục cởi thắt lưng, giày, quần áo, người trần truồng đi về một phòng giam khác làm kiểm tra.
Trong trại giam, một gã đàn ông đầu nhỏ như con khỉ nhảy tót đến bên cạnh một gã khỏe mạnh xăm trổ đầy tay, thần bí nói: “Anh ba, nghe nói hôm nay có lính mới.”
Giọng của tên đàn ông được gọi là anh ba đầy vẻ nghiêm nghị: “Tên thối mày cũng nhanh nhẹn tin tức đấy nhỉ.”
Khỉ Ốm càng hưng phấn, tự đắc liều mạng hạ thấp giọng, “Mới nghe được từ chỗ lão vương.”
Anh ba cười nhạt, “Không tệ, đến chuyện này cũng có thể nghe ngóng được, đến quản giáo ở đây mà mày cũng quen được.”
Khỉ Ốm gãi mặt, cũng không có chút ý xin lỗi, “Không hẳn thế, chỉ là đi lại nhiều nên cũng quen với mọi người thôi.”
Anh ba im lặng một lúc, nói: “Cũng được, lát nữa mày đi cùng tao dắt thằng lính mới dạo một vòng. Ở lâu trong cái lồng của nợ này cũng sắp chán đến mức sinh bệnh rồi.”
Khỉ Ốm xúi giục thành công, vỗ tay một cái, “Được ạ! Đi theo anh ba dắt lính mới!”
Anh ba đột nhiên chuyển đề tài, nhếch môi cười, để lộ hàm răng không đồng đều, vết sẹo vắt ngang trên mặt càng thêm dữ dằn.
Hắn chọc vào đầu Khỉ Ốm, “Nếu không có lính mới, ông đây sẽ dắt mày.”
--
Hết sóng gió này lại đến sóng gió khác...