Lính mới vào buồng trung chuyển*, kỳ hạn khoảng một tuần.
(*Tên tạm đặt, đây là nơi trước khi phạm nhân vào trại tạm giam phải ở, bất kỳ ai cũng phải vào đây để học nội quy, quy chế.)
Thái Tam vẫn đang ở buồng trung chuyển, ngày mai mới chuyển sang buồng giam hình sự, có nghĩa là Triệu Tấn Dương chỉ có một ngày để giáp mặt với hắn. Trong một ngày đó Triệu Tấn Dương phải xác nhận xem Thái Tam đã thật sự biết thân phận thật của anh hay chưa. Đây cũng là vì nghĩ cho an toàn của người thân, một khi thân phận bị bại lộ, Triệu Tấn Dương sẽ phải thần không biết quỷ không hay chuyển đi chỗ khác - cứ coi như cưỡi ngựa xem hoa vào trại giam một chuyến.
Triệu Tấn Dương nối gót chân của quản giáo đi vào, mỗi một phòng giam toàn người là người, giường chung to cũng nhét ít nhất bốn mươi năm mươi người.
Quản giáo ném anh vào một phòng giam, ánh mắt của những người trong đó cũng đồng loạt bắn đến. Phòng giam là một mô hình xã hội thu nhỏ, chỉ cần một cái nhìn là có thể nhận ra địa vị của mọi người từ chỗ đứng, tư thế, ánh mắt.
Quản giáo bắt đầu đi săn bên ngoài, mở một mắt nhắm một mắt, còn lại chính là nhiệm vụ của tên cầm đầu phòng, hoặc nói đúng hơn là tiêu khiển.
Triệu Tấn Dương vừa vặn đối mặt với Thái Tam, trong ánh mắt kia có tò mò, hưng phấn, tham lam... còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều thì bên tai có người hét ầm lên...
“Ôm đầu ngồi xuống!”
Về sau Triệu Tấn Dương mới biết gã này chuyên môn quát tháo.
Những người còn lại vô cùng hứng thú. Giờ này đúng lúc vào sau giữa trưa - khi mà cơn mệt mỏi uể oải chưa tản đi, mọi người chỉ mong có chút vui thú để nâng cao tinh thần.
Hổ có dữ cũng khó địch chúng hầu, Triệu Tấn Dương ngó nghiêng chung quanh, rồi vẫn ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xuống.
“Tên gì?”
“Khương Dương.”
“Phạm lỗi gì mà vào đây?”
“... Đánh nhau.”
“Học nội quy phòng giam chưa?”
Triệu Tấn Dương hơi ngước đầu lên.
“Tao đã cho mày ngẩng đầu rồi à?”
Chỉ đành cúi xuống lại, ừ một tiếng. Trước khi vào phòng giam đã học một lần ở ngoài rồi.
“Đọc thuộc lòng nội quy đi.”
Thậm chí một kẻ bắp thịt cuồn cuộn đứng cạnh gã quát tháo còn cởi giày ra cầm trong tay, đập xuống mép giường một cái, chờ đánh người. Có người âm thầm cười.
Triệu Tấn Dương đã chuẩn bị trước mới đến, dọc đường đi cố ý nán lại, đọc hết rồi mới đi tiếp, cơ bản là thuộc hết.
Gã cầm giày chửi một câu, thất vọng mặc giày vào lại.
Ánh mắt gã quát tháo liếc đến hỏi Thái Tam, Thái Tam hất cằm về phía cầu tiêu bên kia.
Mọi người đều biết điểm mù của camera giám sát. Quần chúng không thấy kịch vui lại nay thêm phần hồ hởi.
Triệu Tấn Dương bị xốc lên, đẩy đi về phía cầu tiêu.
Phòng giam vốn đã nhỏ hẹp, mùi hôi đều bị nhốt bên trong, nhất là càng đến gần cầu tiêu, mùi càng nồng nặc.
Triệu Tấn Dương bị dạy một lượt nội quy cầu tiêu, rồi lập tức bị đẩy tới bên tường.
Gã quát tháo hỏi: “Anh ba, chơi gì cho vui đây?”
Thái Tam cười hà hà, vỗ ngực Triệu Tấn Dương, “Cái cơ thể này được đấy, rất hợp để “lái máy bay“.”
Bọn xung quanh cười ầm lên.
Cái gọi là “lái máy bay”, chính là đứng đối diện vào tường, cúi người cho hai má dính sát đũng quần, gáy dính sát tường, hai tay giang rộng ra vịn vào tường, miệng phát ra âm thanh động cơ máy bay, thỉnh thoảng còn phải báo tên vùng vừa bay qua.
Cuộc sống trong nhà giam nhàm chán khô khan, những người này chỉ có thể thay đổi thủ đoạn chỉnh người tìm thú vui, càng làm nhục thì độ hưng phấn càng cao.
Vừa ra hiệu thì lập tức có người bước lên đẩy Triệu Tấn Dương, cầm đầu chính là kẻ bắp thịt kia. “Tầng quản lý” trong phòng giam dưới tên cầm đầu và “thư ký” thì chính là cái loại côn đồ vai u bắp thịt này, giữ chức đánh người trong nhà giam. Triệu Tấn Dương không dám tùy tiện khiêu chiến kẻ cầm đầu, nhưng vật ngã tên này, cuộc sống về sau cũng suôn sẻ hơn.
Bắp Thịt lại đẩy cái nữa, đem Triệu Tấn Dương đẩy sát vào vách tường, sống lưng rung lên ngứa râm ran. Mấy chữ dù có chết cũng không phục ghi rõ trên mặt. Bắp Thịt bị kích thích nhướn mày, lại ra tay lần nữa, nhưng bị Triệu Tấn Dương bất ngờ túm lấy cổ tay, kéo vào trong góc tường, tên Bắp Thịt trở thành tấm chắn ngăn trước người mình.
“Tao mới đến, không biết bay thế nào, hay mày bay trước cho tao xem đi.”
Dứt lời, Triệu Tấn Dương đè mạnh xuống sau gáy Bắp Thịt khiến hắn cúi người xuống, rồi bước về sau thúc vào đầu gối hai chân, tên Bắp Thịt quỳ xuống cái bịch, một cánh tay bị vặn ra sau lưng, nhìn như tù binh bị xử quyết.
“Cất cánh chưa?”
Kẻ bên dưới mở miệng chửi rủa.
Lại quét nhìn một vòng, “Còn có ai muốn làm mẫu không?”
Thái Tam liếc mắt nhìn cảnh này. Người sau lưng nhao nhao muốn thử, nói trắng ra là cũng ngấp nghé vị trí này.
Nhưng Thái Tam lại đưa tay ra cản lại, rồi nói với Triệu Tấn Dương: “Cậu anh em, buông tay đi.”
Là cảnh cáo và cũng là tiếp nhận.
Triệu Tấn Dương thức thời buông Bắp Thịt ra, đợi lúc hắn ta lồm cồm bò dậy thì lại thúc một cú vào mông hắn.
Tiếng kèn bên ngoài vang lên thông báo ngồi thiền. Mọi người rối rít tản ra như chim bay. Cầu tiêu vốn chật chội, nhưng cũng bước nhường đường để Thái Tam đi ra ngoài.
Triệu Tấn Dương đi cuối cùng, bên ngoài đầy người ngồi trên giường chung dưới sàn nhà, tất nhiên đám Thái Tam ngồi trên giường gần chỗ cửa, hắn chỉ kiếm một chỗ trống gần cầu tiêu rồi ngồi xếp bằng xuống.
Ngồi thiền là để giảm bớt số lần đánh nhau trong phòng giam, mỗi lần nửa tiếng, ai động đậy sẽ bị phạt, là một trong những nội quy ở đây.
Triệu Tấn Dương nhìn thẳng về phía trước, ngồi bất động như hòa thượng, nhưng lòng lại không được thành kính.
Một phần là hai chân dần tê dại, mặt khác là mùi hôi thối ở cầu tiêu hòa cùng mùi hôi chân của những người khác, xộc thẳng vào mũi. Nhưng anh chỉ nhíu mày, ngẫm nghĩ ý của Thái Tam trong những việc kia.
Ngồi thiền xong, không ai dám đến gần Triệu Tấn Dương nữa. Ngược lại mấy người vừa ngồi bên cạnh anh bị “mời” đến chỗ Thái Tam hỏi chuyện.
Cơm tối bên ngoài nhà giam, cách lưới sắt trên đỉnh đầu có thể nhìn thấy bầu trời u tối. Đám Thái Tam, tự nhiên có người chuyên đi lấy cơm.
Từ lúc nghe tin tức radio tập thể cho đến mười giờ tối tắt đèn đi ngủ, Thái Tam đều không đến gây chuyện. Điều này khiến Triệu Tấn Dương không đoán ra được ý của hắn.
Triệu Tấn Dương lại bị phân chỗ giường gần cầu tiêu nhất. Chật chội đến mức chỉ có thể nằm nghiêng.
Đợi trong phòng lặng đi, quản giáo cũng tuần tra xong, đột nhiên Triệu Tấn Dương bò dậy trên giường, nhảy xuống đất, mang giày vào đi ra cửa phòng giam.
Người trực đêm trong nhà giam tỉnh táo, thấp giọng quát: “Mày làm gì đấy?”
Trên giường vang lên tiếng sột soạt, mọi người đều không ngủ, ngóc đầu lên nhìn gã lính mới to gan này.
Trực ban bị ánh mắt hung ác của Triệu Tấn Dương liếc đến làm cho run sợ, nhất thời không nói được gì.
Triệu Tấn Dương đi đến bên cạnh Bắp Thịt, vỗ lên mặt hắn, trong miệng nhả ra hai chữ.
“Tránh ra.”
Bắp Thịt ngạc nhiên thay nhau nhìn anh với Thái Tam, người sau thì thoải mái nằm ngang trước mặt, giống như không nghe thấy.
Bắp Thịt cắn răng bò dậy, đẩy người bên cạnh: “Đi sang bên kia đi.”
Triệu Tấn Dương mãn nguyện nằm trên đó, cách Thái Tam một tên “thư ký” yếu ớt.
Một hàng người ở bên kia như gỗ lăn xuống đồi, khúc này chen khúc kia chen đến cuối.
Tiếng gáy trong phòng dần thay nhau mà vang.
Triệu Tấn Dương gối hai tay sau đầu, nhìn trần nhà cao hai tầng trong bóng tối, hoàn toàn tỉnh ngủ.
***
Hứa Liên Nhã lại gọi lần thứ ba, nhưng bên kia vẫn tắt máy. Triệu Tấn Dương tắt máy cũng quá bình thường, chỉ là không biết được giờ giấc hoạt động của anh khiến Hứa Liên Nhã nôn nóng. Đã soạn tin nhắn xong, nhưng trước khi gửi đi lại đổi ý. Cô không giỏi chờ đợi.
Hứa Liên Nhã dọn dẹp mấy bộ đồ tùy thân, nhờ Phùng Nhất Như chăm sóc mèo, rồi mua vé máy bay chuyến sớm nhất vào ngày hôm sau.
Phùng Nhất Như vui vẻ rời khỏi sự quản thúc của bố mẹ quản thúc đến giúp cô trông nhà, nhưng cũng không yên tâm lắm với quyết định vội vàng của Hứa Liên Nhã.
Phùng Nhất Như hỏi: “Đi bao lâu?”
Hứa Liên Nhã vừa xếp quần áo vừa nói: “Không biết.”
“Ở đâu?” Phùng Nhất Như nói xong, lại bổ sung như cắn vào lưỡi, “Chắc chắn là chỗ anh ta rồi, tao đúng là ngu.”
“Nhà nghỉ.”
Phùng Nhất Như trố mắt đứng nhìn, lại không dám hỏi kỹ, “Đặt rồi hả? Gần ngày mồng một tháng mười*, sợ là hết phòng.”
(*Ngày quốc khánh Trung Quốc.)
“Chắc vẫn còn.” Nói như đang tự an ủi mình.
Phùng Nhất Như nắm lấy tay cô, “Mày suy nghĩ cho kỹ đi đã, bây giờ mày là hai người đấy, không chịu nổi bôn ba như này đâu.” Rồi lại thầm oán, “Haiz, tao mà được nghĩ thì đi với mày rồi.”
Hứa Liên Nhã gạt tay cô ra, “Tạm thời tao còn chưa biết có phải là về một người không.”
“Đâu giống nhau chứ.” Phùng Nhất Như nói, “Nếu đã biết sẽ có đắn đo thì làm gì cũng thấy áp lực.”
Hứa Liên Nhã dọn đồ đã xong, đậy nắp vali lại, cười nói: “Tao thoải mái mà.”
Phùng Nhất Như hừ khẽ một tiếng.
Tối nay Phùng Nhất Như trực đêm, trước khi đi luôn miệng dặn dò: “Gặp anh ta rồi thì phải nói chuyện đấy, bớt cái tính bướng bỉnh của mày đi, đừng làm ầm lên rồi cãi nhau chia tay.”
“Tao sẽ cố.”
Phùng Nhất Như bó tay lắc đầu.
“Còn phải xem thái độ của anh ấy sao nữa đã, tao cũng không thể liếm mặt cầu xin anh ấy được.”
Miệng Phùng Nhất Như co giật, “Cũng đúng. Đừng để anh ta tưởng có bé cưng rồi thì mày không thể bỏ được anh ta.”
Một tiếng “bé cưng” lại động đến cây đàn trong người Hứa Liên Nhã, có lẽ chỉ một thân một mình, cô hoàn toàn không có giác ngộ làm mẹ với hạt đậu trong bụng này.
Cuối cùng Phùng Nhất Như trao cô chiếc ôm vững chắc.
“Hy vọng không lâu sau có thể thấy một nhà ba người bọn mày bình an quay về.”
Hứa Liên Nhã chỉ cười.
“Không về cũng được, ở bên kia an cư lạc nghiệp.”
“...”
Sau khi vào tiết lập thu, trời sáng càng lúc càng chậm, đã sáu giờ nhưng quang cảnh ngoài phố xá vẫn còn tối mờ.
Hứa Liên Nhã bị tiếng còi xe cứu thương đánh thức, sở lấy điện thoại thấy cũng sắp đến giờ hẹn báo thức. Cô mơ màng ngồi dậy rửa mặt rồi ra ngoài.
Xe cứu thương dừng bên ngoài tòa nhà, cảnh sát cũng đã đến, có lẽ vì trời còn sớm nên quanh xe cảnh sát chỉ có vài người tụ tập.
Đó là con đường phải đi qua nếu muốn ra tiểu khu, Hứa Liên Nhã không có nhiều thời gian, chỉ dừng một chút. Phần lớn người đến xem đều là mấy ông già dậy sớm tập thể dục, thỉnh thoảng có người than thở, pha lẫn với tiếng than khóc đau buồn.
Cảnh sát đang kéo dây phân cách, đuổi người đứng hóng đi.
Hứa Liên Nhã thấy một bóng người quen thuộc vừa lau mắt vừa đi ra ngoài, bèn đi lên một bước, thấp giọng gọi: “Bà Phồn.”
Bà Phồn thấy là cô, cũng không để ý xem cô có tâm trạng hiếu kỳ vây xem không, cứ thế tập tễnh kéo cô đi ra ngoài, nói như bảo vệ: “Đừng nhìn, ôi, thảm thiết quá... Đi mau, đi mau.”
Câu nói lần này đã khơi gợi lòng hiếu kỳ của Hứa Liên Nhã, “Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
“Ông trời thật không công bằng, thê thảm quá, trời ơi...” Bà Phồn vẫn còn đang đắm chìm trong bi thương.
Hứa Liên Nhã ngoái đầu nhìn lui, mọi người dần giải tán, mơ hồ trông thấy một người nằm trên đất khi cảnh sát bận rộn đi qua đi lại.
“Bà Phồn, rốt cuộc là nhà ai gặp chuyện thế?”
Bà Phồn lắc đầu, nét mặt buồn bã kèm cấm ký xúc phạm.
“Cháu còn nhớ chú Bạch ở trên lầu nhà cháu không? Trước kia làm cùng đơn vị với bố cháu, lúc cháu còn nhỏ cậu ấy còn thường chở cháu đi đây đó bằng xe máy đấy.”
Hứa Liên Nhã chỉ lờ mờ nhớ lấy hình dáng trẻ tuổi của chú Bạch, thân phận đồng nghiệp cũ của bố làm cô dâng lên dự cảm bất an.
“Nhà chú Bạch cháu có con trai, chỉ nhỏ hơn cháu mấy tuổi, vẫn còn đang đi học. Đáng thương quá...”
Bà Phồn có vẻ càm ràm của người đã lớn tuổi, nói một câu là than ba câu, Hứa Liên Nhã càng gấp càng không dám dục, chỉ đành im lặng nghe.
“Thời gian trước thằng bé đó bị bắt đi hít ma túy nửa tháng... Ôi, quay về lại thì xong hết rồi...” Bà Phồn gần như nức nở, “Nghe nói ta nói là dính vào heroin, nửa tháng đấy... Cháu biết thứ đó chứ, vua của ma túy, dính vào là tiêu cả đời...”
Trước khi về hưu thì bà Phồn là y tá, nên biết rất rõ về những thứ này, cũng không kiêng kỵ như người bình thường. Lúc này cảm xúc cần phát tiết, vừa vặn đụng phải Hứa Liên Nhã.
Hứa Liên Nhã quay đầu lại nhìn kỹ, bác sĩ và cảnh sát đang cùng nhau dời người trên đất lên cáng.
“Sau khi thằng bé kia về thì tinh thần không bình thường lắm, cũng không đi được nưa, ôi...” Bà Phồn chỉ lên tầng cuối, “Nghe nói sáng nay nhân lúc mẹ nó không để ý, đã nhảy lầu... Người tốt như thế mà cũng bị trả thù hả trời ơi... Ông trời đúng là không mở mắt...”
Từ cửa tầng một dẫn ra đại lộ bên ngoài là hành lang dài hẹp, xe hơi không cách nào đi qua được, cáng được đưa ra ngoài, hai cảnh sát trước mặt hét gọi tránh đường.
Hứa Liên Nhã và bà Phồn đứng sang một bên.
“Ấy, con nít đừng nhìn...”
Cái cảnh nhìn mà giật mình như thế, bà Phồn đã thấy hơn nửa đời người rồi, bà bình tĩnh kéo Hứa Liên Nhã lại, nhưng vẫn không kịp.
Cái đầu trên cáng bị máu tươi nhuộm đỏ khó nhận ra mặt mũi, giống như quả cà chua thối, đập thẳng vào đáy mắt Hứa Liên Nhã, có lẽ là hoa mắt mà hình như cô thấy người trên cáng vẫn còn đang khó khăn co giật, mùi tanh hòa lẫn mùi nước giải xông vào mũi.
Không phải Hứa Liên Nhã chưa từng thấy máu tanh lần nào, lần đầu tiên giải phẫu động vật sống, mặc dù chỉ là con thỏ con, nhưng cũng từng buồn nôn đến mức không nuốt trôi, sau đó quen dần cho đến chết lặng, chỉ nhướn mày một cái đã làm xong. Nhưng giờ đây không giống, nằm trên cáng đó là người đã từng sống, thậm chí còn từng trao đổi chung tiếng nói với cô, dù đó cũng là sinh mệnh, nhưng hoàn toàn khác với động vật chỉ có thể rên hừ hừ.
Con nít, heroin, nhảy lầu, trả thù... Từng chữ một như đạn bắn vào đầu cô, tiếng vo ve vang lên bên tai Hứa Liên Nhã, không biết là do phản ứng mang thai hay do áp lực của thị giác và khứu giác, cô ngồi xổm xuống đầu đường nôn ọe liên tục.
“Ôi, làm sao thế, khó chịu sao? Chắc chưa ăn sáng chứ gì...”
Âm thanh lo lắng của bà Phồn mơ hồ bên tai.
Bụng Hứa Liên Nhã trống rỗng, chỉ toàn nôn ra dịch mật, đắng chát như chạy vào lòng, toàn thân bải hoải như bị rút hết sức lực, cô mệt mỏi chống đất ngồi xuống.