A Dương về đến nhà mới chịu tuột xuống khỏi người Triệu Tấn Dương, vừa thấy Hứa Liên Nhã về liền nhào đến.
Hứa Liên Nhã ngửi thấy mùi, ngẩn ra nhìn Triệu Tấn Dương, người sau gật đầu một cái, nói: “Thay đồ cho con bé đi đã.”
Đến khi hai người đã thay đồ sạch xong, Hứa Liên Nhã nhìn cô bé tức tưởi, bèn đi rót ly nước cho con, A Dương liền trượt xuống khỏi ghế đi theo cô.
Hứa Liên Nhã an ủi: “Mẹ đi rót nước cho con, A Dương ngồi chờ với bố ở đây được không?”
A Dương lại lẹt xẹt leo về lại trên ghế.
Hứa Liên Nhã rót nước đi ra, lúc đưa cho Triệu Tấn Dương mới để ý đến ống tay áo trống rỗng của anh.
“”Tay” anh đâu?”
Triệu Tấn Dương cũng nhìn theo, “... Quên ở đồn cảnh sát rồi, lát nữa bảo Quách Dược mang về giúp anh.”
Triệu Tấn Dương thông báo đơn giản lại, chỗ nguy hiểm thì lướt qua.
Hứa Liên Nhã hỏi A Dương bạn học khác là ai.
“Tiểu Trí...”
Lòng Hứa Liên Nhã thầm thán một câu “tiêu rồi”, rồi không lâu sau đó thật sự nhận được điện thoại của cô giáo.
Hứa Liên Nhã bắt máy ngay, thỉnh thoảng nhìn sang Triệu Tấn Dương, vẻ mặt nặng nề. Trước khi cúp máy cô còn nói một câu, “Có thể, phiền các chị đến đây một chuyến.”
“Tiểu Trí còn chưa vè nhà, phụ huynh và giáo viên muốn đến tìm A Dương hỏi vài chuyện.”
Hứa Liên Nhã kéo A Dương đến giữa mình và Triệu Tấn Dương, A Dương cầm ly nước vẫn đưa lưng về phía Triệu Tấn Dương.
Hứa Liên Nhã cúi thấp người, “A Dương, Tiểu Trí còn chưa về nhà, lát nữa bố mẹ Tiểu Trí và cô giáo đến, con biết cái gì thì cứ nói ra hết, có được không?”
Mũi A Dương vẫn đỏ ửng như cũ, đôi mắt ẩm ướt môi mím chặt.
Hứa Liên Nhã kiên nhẫn khuyên bảo: “A Dương không làm gì sai, chỉ là đang giúp Tiểu Trí nhanh nhanh về nhà thôi, hiểu chưa con?”
A Dương do dự gật đầu.
Bây giờ điều A Dương cần nhất là yên tĩnh bầu bạn, nếu không phải Tiểu Trí còn chưa về nhà thì Hứa Liên Nhã cũng chẳng muốn đẩy cô bé đến trước mặt người ngoài.
Bố mẹ Tiểu Trí và giáo viên cùng với cả nữ cảnh sát vừa rồi cùng tới nhà, thậm chí có cả Quách Dược.
Quách Dược tránh chú ý của mọi người mà đưa cho Triệu Tấn Dương một túi nylon loại to, Triệu Tấn Dương thuận tay nhét vào tủ đứng.
Mấy người lớn sợ tạo áp lực cho đứa bé, sau khi bàn bạc quyết định để Hứa Liên Nhã nhắc hỏi.
Triệu Tấn Dương đứng cách xa A Dương và Hứa Liên Nhã, cũng ngồi trên giường nhỏ của A Dương, còn những người khác thì đứng đằng sau nghe.
“A Dương, nói cho mẹ biết Tiểu Trí đi cùng ai nào? Trông dáng vẻ ra sao?”
“Một chú đeo kính.”
“Có cao như bố không?”
A Dương thò đầu ra lén nhìn Triệu Tấn Dương.
Giọng nhỏ dần đi, “Không ạ...”
“Có gầy như bố không?”
Lại nhìn một cái, lắc đầu.
“Tiểu Trí gọi chú ấy là gì?”
“Chỉ là chú thôi.”
“Vậy tại sao bạn ấy lại muốn đi với chú đeo kính?”
A Dương giơ tay lên chọc chọc vào chân mình, “Bạn ấy nói muốn đi thăm chim nhỏ...”
Chỉ nghe đằng sau than một tiếng, cả Triệu Tấn Dương lẫn Hứa Liên Nhã đồng thời quay đầu lại.
Nữ cảnh sát hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Bố Tiểu Trí ảo não nói: “Tôi biết người này! Nhất định là hắn đã dẫn Tiểu Trí đi rồi!”
Sau khi hỏi kỹ mới biết được, trước đây không lâu bố Tiểu Trí đứng ở cổng nhà trẻ được một người đàn ông tự xưng là phụ huynh đến bắt chuyện, sau một hồi chuyện trò thì trao đổi cách thức liên lạc, Tiểu Trí gặp người đàn ông này, bố Tiểu Trí cũng tiết lộ thằng bé rất thích chim.
Thế là lập tức lấy điện thoại ra gọi, nhưng thôi xong, đã biến thành không có thật rồi.
Bố Tiểu Trí giậm chân, mẹ Tiểu Trí cũng không tránh khỏi lau nước mắt. Không hỏi được gì nhiều hơn nữa từ A Dương, mấy người lại vội vã chạy về đồn cảnh sát.
Mặc dù A Dương không biết gì, nhưng không đi theo người lớn xa lạ nữa.
Sau khi người đi khỏi, Hứa Liên Nhã hỏi tại sao cô bé lại muốn đi theo cái chú đó với Tiểu Trí.
A Dương bất giác đưa mắt nhìn nơi vừa nãy Triệu Tấn Dương ngồi, nhưng Triệu Tấn Dương đã tiễn Quách Dược ra ngoài rồi.
“... Con muốn mẹ đón.” Có lẽ cũng biết là yêu cầu vô lý, A Dương oan ức nói.
Hứa Liên Nhã ôm cô bé vào trong ngực, nhẹ giọng bảo: “Nếu không có bố ở đấy, có phải A Dương đã bị người xấu bắt cóc rồi không?”
Nhắc lại buổi chiều đầy sợ hãi ấy, A Dương lại dẩu môi, không thể phản bác mà gật đầu.
“Cho nên có phải bố rất lợi hại không?”
Lại gầu đầu.
“Thế A Dương còn sợ bố nữa không?”
A Dương nhìn sàn nhà chăm chú, nhất thời im lặng cũng chẳng gật đầu.
Hứa Liên Nhã đổi sang biểu đạt khác, “Bị người xấu ôm A Dương so với bố ôm, bên nào đáng sợ hơn?”
“Người xấu.” Lần này lại chẳng chần chừ.
Hứa Liên Nhã sờ đầu cô bé, “Mẹ đã nói là bố sẽ không làm con bị thương rồi, bố sẽ bảo vệ con, con nhớ điều này là được.”
Khi Hứa Liên Nhã đi ra từ phòng ngủ, đúng lúc thấy Triệu Tấn Dương đang lắp tay giả vào.
“Ở nhà đừng đeo.”
Triệu Tấn Dương liếc sang phòng ngủ của A Dương.
Hứa Liên Nhã nói tiếp: “Dù sao con bé cũng thấy rồi.”
“Có thể sao?”
“Quen là được mà.”
Cũng không biết ám chỉ người lớn hay nhỏ. Triệu Tấn Dương nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn cất đi.
***
Hứa Liên Nhã xin cho A Dương nghỉ mấy ngày.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tấn Dương còn nằm trên giường, vẫn ngủ không sâu như cũ, cảm thấy có người đến gần thì đột nhiên mở mắt ra. Chỉ thấy mái đầu tóc xoan nho nhỏ ló lên như chuột chũi, nhất thời rúc xuống dưới giường.
Triệu Tấn Dương không khỏi bật cười, lầu bầu trong miệng mấy tiếng, rồi lại nhắm mắt ngáy to.
Anh cảm thấy bên cạnh người khẽ lún xuống, trước ngực có cảm giác như bị cù ngứa, ngay đến hơi thở của con bé cũng có thể nghe thấy.
Một lát sau, A Dương đi ra ngoài. Triệu Tấn Dương mở mắt ra, phát hiện nơi ngực có con búp bê vải nỉ hình mèo nhà.
Sau khi thức dậy, Triệu Tấn Dương xuống phòng bếp tìm Hứa Liên Nhã, A Dương đang ở trong phóng khách xem tivi, giống như không hề để ý đến anh đã dậy.
“Đây là gì?” Triệu Tấn Dương chỉ vào con búp bê ỏi.
Hứa Liên Nhã hơi sửng sốt, sau đó cười: “A Dương thích kim cài áo, trước kia có nói muốn tặng cho anh.”
“Thế sao?”
“Con bé chấp nhận anh rồi.”
Triệu Tấn Dương lại cúi đầu nhìn, ngón tay chấm một phát, cái đầu mèo nghịch ngợm đung đưa, “Thật ư?”
Triệu Tấn Dương quay về phòng mặc áo sơ mi vào, búp bê cài áo bị che bên trong. Anh cố ý đứng ở phòng khách rút cài áo ra, quả nhiên A Dương quét mắt nhìn sang.
Triệu Tấn Dương cài búp bê cài áo lên phần trước ngực ở ngoài áo sơ mi, vỗ một cái xác nhận an toàn.
Tầm mắt của A Dương lại quay về trên tivi.
“Anh đi đay.” Nói với Hứa Liên Nhã ở trong phòng bếp.
Rồi nhìn sang cô bé con trên ghế sa lon, “A Dương, bố đi nhé.”
Cô bé con vẫn không nhìn anh, chỉ điều chỉnh tư thế ngồi.
Quách Dược tan làm tạt qua, nhắc đến vụ án ngày hôm qua, chỉ nói vẫn chưa có tung tích của đứa trẻ kia. Triệu Tấn Dương thở dài, hai người lại im lặng hút thuốc.
Tầm mắt Quách Dược dính vào trước ngực áo sơ mi Triệu Tấn Dương, đầu mèo màu trắng nổi bật trên sơ mi đen vô cùng dễ thấy.
“Đây là cái gì thế?” Quách Dược chỉ.
“À...” Triệu Tấn Dương thuận thế ưỡn ngực, tự hào nói: “Con gái tặng cho tôi.”
Ánh mắt Quách Dược mang theo ba phần chê bai, lẩm bẩm: “Tuổi to đùng đến nơi còn giả vờ dễ thương.”
Triệu Tấn Dương cũng không tức giận, lại vỗ đầu mèo một cái, cười ha hả, bỏ lỡ thần sắc ảm đạm của Quách Dược khi đưa mặt sang chỗ khác, xen lẫn trong đó là hâm mộ và khát vọng đầy phức tạp.
***
Đến chập tối mới quay về, Triệu Tấn Dương thấy Hứa Liên Nhã đang phơi drap giường ở ngoài sân thượng, cùng trao đổi ánh mắt với nhau một cái, Hứa Liên Nhã gật đầu. Lại phát hiện thấy A Dương đứng bên cạnh, ổn định nhìn ra bên ngoài.
Anh không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Hứa Liên Nhã nói: “A Dương, bố hỏi con tại sao lại đứng đây đấy?”
A Dương không quay đầu lại, hai tay vòng ra sau lưng, hơi gập người lại.
“Vì hôm qua tan học con đã chạy lung tung.”
Triệu Tấn Dương bừng tỉnh, “À, thì ra là phạt đứng...” Rồi lại nhỏ giọng nói với Hứa Liên Nhã: “Không phải mới bị hoảng sợ sao? Điều này...”
“Đó là hai chuyện khác nhau.” Hứa Liên Nhã nói, “Phải dạy cho con bé nhớ.”
Triệu Tấn Dương gật đầu, cảm thấy Hứa Liên Nhã quá khoan dung với mình rồi.
Mấy ngày nay Hứa Liên Nhã đều ở nhà với A Dương, Triệu Tấn Dương cũng quay về vào buổi trưa để dùng cơm. A Dương vẫn không nói gì với anh, nhưng đã không còn tránh né nữa.
Ngày hôm đó, sau khi ăn xong thì nhức đầu - Triệu Tấn Dương phải thừa nhận đây là hậu di chứng, cứ vào lúc chuyển mùa là cơ thể sẽ khó chịu - lần đầu tiên anh ngủ trưa, lúc tỉnh lại thì đã bốn giờ chiều, nghe thấy có tiếng ồn trong phòng khách, giống như Hứa Liên Nhã đang giảng giải gì đó với A Dương.
Triệu Tấn Dương mặc áo vào, không định đeo tay giả nhưng lại mặc áo dài tay.
Tay áo rũ bên cạnh bàn, ở đó có một lon trà chanh đá chưa mở.
Triệu Tấn Dương không khỏi mỉm cười, không cần đoán cũng biết đây lại là món quà thần bí.
Triệu Tấn Dương bật mở lon nước uống một hớp, đột nhiên trong đầu lóe lên.
Luân phiên nhìn lon trà chanh cùng quần ngủ màu xám trên người, rồi sau đó như hạ quyết tâm, hít một hơi sâu, kéo lưng quần ra, đổ nửa lon vào, chất lỏng liền chảy dọc bắp đùi xuống mắt cá chân.
Cơn lạnh lẽo kỳ lạ như một bàn tay băng giá sờ soạng thân người.
Mẹ nó.
Triệu Tấn Dương không nhịn được thầm mắng.
Triệu Tấn Dương phải ra ngoài sân thượng lấy quần khác để thay, đi ngang qua phòng khách, tầm mắt của Hứa Liên Nhã và A Dương đồng thời bắn đến, cả hai ngạc nhiên đến ngây người.
“Nhìn cái gì!” Triệu Tấn Dương làm mặt dữ.
Hứa Liên Nhã bĩu môi, chỉ vào quần anh.
Vẫn là A Dương trẻ nhỏ chẳng kiêng dè gì, đi đến bên tai Hứa Liên Nhã nói nhỏ: “Mẹ ơi, ông ấy tè dầm!” Trên mặt có nét kinh ngạc lại hưng phấn như phát hiện ra bí mật to lớn, nhưng phải cố nén lại.
“Anh... tè dần à?”
“Không được hả!” Triệu Tấn Dương siết quần run run.
A Dương quỳ đứng lên, rồi lại nằm xuống bên tai Hứa Liên Nhã, nói mấy câu.
“Ừ...” Hứa Liên Nhã thuật lại lời cô bé, “Bố con lớn vậy rồi mà còn tè dầm...”
“Bộ chưa từng thấy à!” Triệu Tấn Dương vội vã ra sân thương lấy quần áo, rồi ảo não chạy vào phòng tắm.
Bỗng A Dương thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn lén lút cười.
Hứa Liên Nhã hỏi: “Con cười cái gì?”
“Con không cười.”
Hứa Liên Nhã khẽ véo má cô bé, “Còn nói không à, cười bố tè dầm phải không?”
“Hi hi.”
“Bây giờ ba giống con rồi đấy, hai bạn tốt tè dầm.”
A Dương đung đưa hai chân gõ vào ghế sa lon.
Hứa Liên Nhã đợi Triệu Tấn Dương quay về phòng ngủ thì cùng đi vào.
Chọc chọc vào bên hông anh, học giọng của A Dương, “”Người lớn như vậy rồi mà còn tè dầm nha“...”
“Trà chanh!”
Hứa Liên Nhã chỉ lo cười.
Triệu Tấn Dương đưa tay ra sau nắm lấy bả vai cô, nhấn mạnh: “Trà chanh!”
“Hy sinh lớn đấy.” Hứa Liên Nhã không nhịn được cúi đầu hôn.
“... Cũng không biết có hữu dụng không.”
“Xem xem thế nào.” Hứa Liên Nhã nói, “Nếu vô dụng thì thử thêm mấy lần nữa.”
Triệu Tấn Dương gia tăng lực, cà râu lên mặt cô, Hứa Liên Nhã bật cười khanh khách tựa vào ngực anh.
Ngày hôm sau A Dương phải đi học, bị giục dậy hấp tấp ăn sáng.
A Dương vẫn ngồi đối diện Triệu Tấn Dương, nhai bánh bao thịt bò, đột nhiên nói như tuyên bố: “Mẹ ơi, tối qua con không có tè dầm.” Rồi đưa mắt như liếc sang Triệu Tấn Dương.
Triệu Tấn Dương chặn câu chuyện lại, “Nhìn bố làm gì, bố cũng không tè dầm.”
A Dương nhai bánh bao, động tác chầm chậm, che giấu nụ cười.
“Bố thật sự không có tè dầm, không tin con hỏi mẹ con đi.”
Hứa Liên Nhã nói: “Em không biết đâu.”
“Em...”
A Dương lắc lư hai chân càng thêm vui sướng, cả người như muốn nhún nhảy.
Hứa Liên Nhã nói: “A Dương, lát nữa bố đưa con đi học được không?”
A Dương không nhìn Triệu Tấn Dương, dè dặt ừm một tiếng.
Sau khi hai bố con ra khỏi cửa, Triệu Tấn Dương luôn đi sau cô bé ba mét.
A Dương đang bước đi thì đột nhiên phanh gấp, Triệu Tấn Dương không kịp dừng lại.
Rồi sau đó, cô bé quay phắt đầu lại, nhìn về phía Triệu Tấn Dương.
Triệu Tấn Dương không biết cô bé giận hay là thế nào, giả vờ đi ngang qua ngẩng đầu nhìn lên lá cây.
Lúc cô bé con đi về phía trước, khóe miệng cong lên thấy rõ.
Một người một lớn cứ vui vẻ chơi “1 2 3 người gỗ đứng lại” như thế cho đến lúc lên xe bus.
Triệu Tấn Dương đưa cô bé vào nhà trẻ, dặn dò: “Tan học bố đến đón con, không được đi lung tung đâu đấy.”
“Vâng.”
A Dương nghiêng đầu chạy vào cổng.
Triệu Tấn Dương sững sờ, xác nhận cô bé thật sự vừa nói với anh, không nhịn được cong môi.
Khi đi về ngang qua một gốc cây hơi thấp, thậm chí anh còn nhảy cẫng lên chụp lấy lá, giống như hồi trai trẻ chơi bóng rổ vậy.
Sau khi tan học, quả nhiên A Dương ngoan ngoãn đừng chờ ở cổng.
“Buổi trưa con cũng không tè dầm.”
Đây là câu đầu tiên cô bé nói khi thấy Triệu Tấn Dương.
Triệu Tấn Dương nói: “Bố cũng không tè dầm.”
A Dương cười.
“Bố thật sự không tè dầm.”
“Ha ha.” A Dương lại phát ra tiếng cười như lúc Hứa Liên Nhã bảo cô bé gọi bố.
Triệu Tấn Dương được nụ cười khích lệ, to gan nói: “Bố ôm con đi được không, như thế chúng ta có thể nhanh nhanh gặp mẹ con?”
“Vâng.” A Dương giang hai tay ra với anh.
Triệu Tấn Dương ôm lấy cô bé, sải bước đi nhanh.
A Dương có cảm giác như đang cưỡi trên chiến mã lao vút đi, đôi mắt híp lại thành đường chỉ trong gió thu vì cười.
Đột nhiên cô bé đưa tay ôm lấy cổ Triệu Tấn Dương, hơi văn mình một chút, rồi giơ cao một tay lên như nữ thần tự do ——
“Giết ——!!”
Âm cuối kéo dài hòa cùng bước chân của Triệu Tấn Dương biến thành thanh điệu từ trên xuống.
Triệu Tấn Dương bị cô bé dọa, chậm lại hỏi: “Này này A Dương, con làm gì thế?”
“Xung phong đánh trận!”
“... Con học từ đâu ra?”
“Học trên tivi.”
“Con gái sao có thể kêu đánh kêu giết được.”
“Hi hi.”
Triệu Tấn Dương thở hắt một hơi, lại từ từ tăng tốc.
“Xung phong ——!!”
“...”
Triệu Tấn Dương miễn cưỡng nhúc nhích cổ tay, vỗ cảnh cáo cô bé.
“A Dương, đừng kêu nữa, kẻo nuốt phải gió đau bụng đấy.”
“Hi hi.”
***
Sự kiện học sinh nhà trẻ bị bắt cóc truyền đi sôi sục, Hứa Đồng nghe được từ chỗ đồng nghiệp, hỏi một chút mới biết một đứa còn lại chính là cháu gái ngoại của mình, lập tức gọi điện đến.
“Chuyện lớn như thế sao không nói cho mẹ biết?” Hứa Đồng chất vấn.
“... A Dương không bị sao cả, chỉ báo tin mừng không báo tin buồn.”
“A Dương có khỏe không? Trời ạ, chắc chắn con bé bị dọa sợ rồi...”
Hứa Liên Nhã nói: “Bây giờ cũng khỏe rồi, không sao ạ, qua mấy hôm nữa được nghỉ, con sẽ dẫn cond bé đi thăm mẹ.”
“Không có chuyện gì là tốt rồi, con cũng thật là, chuyện gì cũng giấu mẹ!” Hứa Đồng nói như cắn răng, “Mẹ hỏi con, mọi người đều nói A Dương được bố con bé đoạt lại từ trong tay bọn bắt cóc, “bố A Dương” này là ai?”
Hứa Liên Nhã cảm thấy đây mới là mấu chốt trong cuộc điện thoại này.
“Thì chính là bố A Dương đấy, bố ruột sinh học.”
Hứa Đồng tĩnh lặng, “Con bớt nói mấy cái thuật ngữ ấy với mẹ đi! Người từ đâu nhảy ra thế hả?”
Hứa Liên Nhã nghĩ ngợi, đúng là đột nhiên “nhảy ra” thật.
“Thì là ngẫu nhiên gặp lại.”
“Cái “ngẫu nhiên” này của con cũng trùng hợp thật đấy, sáu năm không thấy bóng dáng đâu, làm như con khỉ Tôn chui ra từ khe đá nứt chẳng bằng.”
Hứa Liên Nhã bật cười trước ví dụ trẻ con này.
“Này, con còn cười được hả ——” Hứa Đồng bất mãn, “mẹ hỏi con, người ta nói tay của “bố A Dương” này bất tiện, thế là ý gì?”
Có lẽ do mặt mũi Hứa Đồng, nên những người đó không nói rõ thẳng với bà.
“Chính là...”
Đối thoại vừa rồi còn coi như có nền, nhưng lúc này lại như đạp hụt chân vậy. Rốt cuộc đây cũng là lần đầu tiên giới thiệu Triệu Tấn Dương với người nhà cô, trưởng thành lý trí giống như bà, chứ không phải là một đứa bé luôn thầm mơ về bố như A Dương, Hứa Liên Nhã có hơi căng thẳng.
“Mẹ à, anh ấy là... người khuyết tật.”
Hứa Liên Nhã cắn môi, đây cũng là lần đầu tiên cô dùng từ này, cơn chua xót và tàn nhẫn ngấm ngầm trong lòng không cho phép cô lặp lại lần thứ hai.
Bên kia yên tĩnh.
Đợt thêm lúc nữa thì dũng khí của cô sẽ âm thầm trút hết, Hứa Liên Nhã hít sâu một hơi.
“Mẹ, anh ấy là người khuyết tật, tay phải bị cắt cụt rồi, bị thương do trước kia làm cảnh sát. Bây giờ anh ấy không làm cảnh sát nữa, mà mở tiệm trái cây ở đối diện bệnh viện bọn mẹ, làm ăn khá được. Sinh hoạt hằng ngày anh ấy có thể tự lo liệu, sẽ không để người khác phiền toái. Anh ấy... anh ấy đối xử rất tốt với A Dương và con, là thật lòng đấy... Mẹ à, anh ấy là một người tốt, chỉ là số khổ thôi.”
Bên kia như hít mũi, cất giọng nói: “Mẹ chỉ hỏi con có một câu, con lại đốp lại cả sào!”
“Chỉ là con không muốn mẹ bài xích anh ấy...”
“Đã vất bỏ hai đứa con sáu năm, giờ quay về ngồi không hưởng lộc, mẹ có thể không bài xích ư?”
“...”
“Hai đứa chưa nhận giấy hôn thú đấy chứ?”
Hứa Liên Nhã vội nói: “Chưa ạ. Con muốn đợi quan hệ giữa anh ấy với A Dương ổn định đã, rồi lại dẫn đến ra mắt mẹ.”
Hứa Đồng hừ một tiếng, “Mấy năm này tiến bộ rồi đấy, cuối cùng đã không phải tiền trảm hậu tấu nữa.”
Hứa Liên Nhã biết bà miệng độc tâm mềm, cũng chỉ coi đó là lời khen ngợi.
“Này, không phải là con đã có rồi đấy chứ?”
“...”
Hứa Liên Nhã nghĩ một chút, cũng nảy sinh suy nghĩ “cũng không hẳn là không thể như thế“.
Thái hậu gần như gào lên, “Này, lại bị mẹ đoán đúng nữa rồi hả?!”
“Không có, không ạ.” Hứa Liên Nhã gần như đồng thời lắc đầu qua điện thoại, “Mấy hôm nữa con sẽ dẫn anh ấy đến gặp mẹ —— ừm, cái đó, kiểm tra chút...”
Thái hậu lại cười lạnh một tiếng, “Cái này còn phải nói à. Đúng là phải nên kiểm tra.”