Khi thời tiết khô hanh đi, vết sẹo nơi chỗ nối cánh tay Triệu Tấn Dương sẽ ngứa ngáy, Hứa Liên Nhã nhờ Phùng Nhất Như lấy dùng một tuýp thuốc mỡ, dặn anh bôi mỗi ngày sau khi tắm.
Triệu Tấn Dương không để ý với những chuyện nhỏ nhặt này cho lắm, đến lúc phát tác mới nhớ ra, ngày hôm đó gần như bị Hứa Liên Nhã xách tai ép anh bôi.
Triệu Tấn Dương vẫn có thói quen mặc áo sơ mi dài tay ở nhà. Lúc ở phòng ngủ tính cởi áo ra bôi thuốc thì ở cửa có một cái đầu nhỏ thập thò.
“A Dương ——”
A Dương đứng thẳng người, đi ra từ sau lưng.
“Con nhìn cái gì?”
A Dương lắc đầu, “Con không nhìn lén.”
Triệu Tấn Dương ngoắc tay, “Lại đây.”
A Dương đưa tay men dọc theo gạch vẽ bên tường, trong miệng ê a gì đó cho đến tận tủ quần áo, cuối cùng sãi bước đi đến cạnh Triệu Tấn Dương.
“Đây là cái gì?” A Dương giơ tuýp thuốc mỡ màu trắng trên giường lên hỏi.
“Thuốc mỡ, dùng để bôi tay.”
“Kem bôi tay ạ?”
“... Là dùng để bôi tay bố.” Triệu Tấn Dương chỉ vào ống tay áo xẹp lép.
“À...” A Dương gật đầu như có suy nghĩ.
Tuýp thuốc hơi dẹt, Triệu Tấn Dương nhờ A Dương cầm giúp nửa phần dưới, còn anh mở nắp ra.
“Bố phải bôi thuốc, con muốn đứng đây nhìn à?”
“Ừm...” A Dương hơi né mắt nhìn, hơi thẫn thờ gật đầu.
“Sẽ dọa con đấy, con không sợ sao?”
Trong mắt A Dương lóe lên tia tò mò, vẫn đứng bên cạnh không chút sợ hãi.
Cô bé lắc đầu.
“Thật sự không sợ?”
Mím môi đáp, “Không sợ.”
Triệu Tấn Dương nhìn chằm chằm mặt A Dương, rồi do dự đưa tay vén nửa áo sơ mi bên phải lên.
A Dương dịch chuyển khỏi đầu gối anh, ánh mắt đi theo, miệng bất giác há rộng.
Khi phần tay cụt hoàn toàn lộ ra, A Dương rụt đầu lại, đưa tay che miệng.
“... Đã nói sẽ dọa con mà.”
“Không có.” A Dương nghiêm túc lắc đầu, bướng bỉnh nói.
“Thật sự không sợ?”
“Không sợ!”
Triệu Tấn Dương cười vui mừng, “Thật là dũng cảm.”
“Có đau không ạ?”
Triệu Tấn Dương nhìn nét đau lòng trong mắt cô bé, “Không đau.”
“Con... con có thể sờ không?”
Yêu cầu to gan của A Dương làm anh sững sốt, khó xử nói: “Được rồi, chỉ cần con không sợ.”
A Dương đỡ đầu gối anh lết đến bên phải, dựa vào chân anh. Mới đầu là đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng chấm lên vết sẹo.
Cảm giác kỳ lạ, như mạch điện được nối vậy. Phần tay cụt run lên.
A Dương đột nhiên rụt tay về, như phát hiện con mèo nhỏ ở ven đường, kinh ngạc hét lên: “Nó biết nhúc nhích!”
“... Nó là tay bố, dĩ nhiên biết nhúc nhích rồi.”
Lá gan A Dương lại tăng lên, đưa cả bàn tay ra cầm lấy phần dưới tay cụt, xoay trái xoay phải như muốn mở nắp đèn pin cầm tay kiểu cũ.
Phần thịt chỗ kia đã co quắp lại, nhưng tay một đứa bé vẫn không che hết được.
Cảm giác này khác hẳn khi Hứa Liên Nhã xoa nhẹ, sự tiếp nhận của Hứa Liên Nhã là của người lớn lý trí, còn cô bé trước mắt này, ngoài lòng hiếu kỳ kia ra, có lẽ phải vượt qua rất nhiều nỗi sợ hãi thông thường.
Triệu Tấn Dương lại hỏi: “Thật sự không sợ à?”
“Không sợ.” Lúc này giọng đã bình thản đi nhiều, “Nó giống như một... cây xúc xích to vậy, to như thế này...”
Hai tay A Dương cũng chẳng tròn được bao nhiêu, Triệu Tấn Dương biết ý cô bé chỉ lạp xưởng xông khói ở siêu thị, đặc biệt là ở hai đầu...
Khẽ bóp mặt cô, “Muốn ăn à.”
A Dương lại nở nụ cười ngốc nghếch.
Triệu Tấn Dương dùng một ngón tay bôi thuốc mỡ, A Dương lại duỗi cổ ra.
“Đau không ạ?”
“Không đau, mát mát lành lạnh, rất thoải mái.”
A Dương khó tin nhìn anh.
Triệu Tấn Dương giơ ngón tay lên trước mặt cô bé, “Con có muốn thử không?”
Lắc đầu, “Không muốn.” Rồi lại thò người lên, “để con thổi giúp bố.”
Giống như lông vũ nhẹ phẩy qua, hơi nhột, lại hơi lạnh.
Triệu Tấn Dương nhìn cô bé đỏ mặt, không đành lòng nói: “Được rồi, thoải mái lắm.”
A Dương nở nụ cười thành công.
***
Hẹn Hứa Đồng tối thứ sáu vế nhà ăn cơm, Hứa Liên Nhã bảo Triệu Tấn Dương đón A Dương đưa con bé đến trước, còn cô sẽ lái xe về sau.
A Dương được Triệu Tấn Dương ôm bắt kịp xe bus. Hơn bốn giờ vẫn chưa đến giờ cao điểm tan làm, nhưng trên xe vẫn chật ních người.
Triệu Tấn Dương đặt A Dương xuống, tìm trong túi lại không tìm thấy thẻ xe bus đâu, tiền lẻ cũng không có, chỉ có một tờ giấy chứng nhận màu xanh lá nho nhỏ. Quách Dược giúp anh làm trợ cấp gì đó, buổi trưa này vừa trả lại, anh tiện tay nhét vào túi quần.
Triệu Tấn Dương do dự lấy ra đưa.
Thuận lợi thông qua.
Xe bus lắc lư lên đường.
Đúng lúc này trong xe có người đứng dậy nhường chỗ, không đợi Triệu Tấn Dương dặn, A Dương đã tự mình nói: “Cám ơn chú ạ.”
Nhưng A Dương không ngồi lên ngay mà còn nói: “Bố ngồi đi.”
Triệu Tấn Dương không ngờ có một ngày mình được trẻ con nhường chỗ.
“Bố không ngồi, con ngồi đi. Mau ngồi đàng hoàng vào, xe chạy rồi đấy.”
“Bố ngồi đi, bố ôm con.”
“...”
Triệu Tấn Dương không nghĩ đến điều này.
Tay phải Triệu Tấn Dương tựa vào cửa sổ, vừa khéo cánh tay trái có thể vòng quanh cô bé.
“Bố cũng không cần trả tiền!” A Dương ngoái đầu lại tuyên bố phát hiện mới của cô bé.
“... Ừ.”
“Tại sao chú nhỏ lại phải trả?”
“... Bố có giấy chứng nhận.”
“Chứng nhận gì?” A Dương gạt tay anh ra, cướp lấy quyển sổ màu xanh chưa kịp cất đi đó, chỉ lên trên, “Cái gì “người” vậy ạ?”
Triệu Tấn Dương không tự chủ được hạ tông giọng xuống, “Khuyết tật, người khuyết tật.”
Ánh mắt xung quanh gần như tập trung vào chỗ bọn họ.
A Dương hỏi: “”Người khuyết tật” là gì ạ?”
Hai tai đỏ bừng không cách nào tiêu khiển được, Triệu Tấn Dương nỗ lực giải đáp trí tò mò khổng lồ của đứa bé.
“Không có tay như bố, gọi là người khuyết tật.”
“Ồ...”
A Dương ngây ra lật giở quyển sổ, giọng không còn sức lực như vừa nãy.
“Vậy con là người nào?”
Triệu Tấn Dương nói: “Có tay có chân như A Dương thì không có vấn đề gì, là người bình thường.”
Bỗng A Dương kêu “ôi” một tiếng, quay đầu lại nắm lấy cổ anh.
“Con không muốn làm người bình thường, con không muốn khác bố...”
Vào giờ khắc này, Triệu Tấn Dương cảm thấy ánh mắt xung quanh có thế nào cũng chẳng quan trọng.
Anh khẽ vỗ đầu cô, nhẹ giọng nói: “Bé ngốc này... Bố cũng không trả tiền, bố giống con còn gì.”
***
Lúc xuống xe A Dương vẫn còn dẩu môi.
Triệu Tấn Dương nói: “Đừng khó chịu như thế, kẻo lát nữa bà ngoại lại tưởng là bố bắt nạt con.”
“Vâng.” A Dương miễn cưỡng cười.
Cũng đúng lúc Hứa Liên Nhã chạy đến, đang chờ dưới nhà.
Làm mẹ rất cẩn thận, thấy A Dương như thế bèn hỏi: “A Dương sao thế?
Triệu Tấn Dương che giấu nói: “Không sao.”
A Dương cũng gật đầu, “Không sao.”
“... Lại câu kết với nhau nữa rồi.”
Triệu Tấn Dương nhận lấy hai túi trái cây trong tay Hứa Liên Nhã, dùng ba ngón giữa xách lấy, còn ngón út ngoắc với A Dương. A Dương ăn ý nắm lấy.
Mở cửa là Hà Ngạn Phong, Triệu Tấn Dương gọi một tiếng “chú”, ông liền cười ha hả.
“Tiểu Nhã có gọi điện về rồi, tôi đoán ngay là cậu mà. Không ngờ là thật, đúng là duyên phận.”
Hứa Liên Nhã định bắt ta với anh, nhưng tay phải và tay trái Triệu Tấn Dương không giống nhau, trong miệng lập tức à một tiếng, sau đó đổi sang tay trái, rồi lại vỗ lưng anh, giống anh em già gặp lại nhau, hay là cùng nhau làm chuyện xấu.
Hứa Đồng đứng sau lưng lạnh nhạt nói: “Anh quen với người ta lắm à?”
Triệu Tấn Dương vội cung kính gọi “dì“.
Hà Ngạn Phong nói: “Gặp hai lần rồi, lúc trước anhh nằm viện, chính là cậu ấy đưa sầu riêng đến đấy. Hoa quả cậu ấy bán ngon lắm.”
Nhắc đến sầu riêng, hai người đàn ông lại len lén nhìn nhau.
Hứa Đồng nói: “Ngồi còn chưa nóng ghế mà đã khen rồi à?”
“Anh nói thật đấy.”
Đàn ông thường không thích quản nhiều chuyện, hơn nữa cũng giữ mặt mũi cho con gái vợ, Hà Ngạn Phong hiểu rất rõ, cũng khuyên Hứa Đồng, đây là chuyện không cản được, năm đó chưa lập gia đình mà đã sinh con đã chẳng cản được rồi, huống hồ giờ người đã về, có muốn cũng đừng mơ.
Hứa Đồng mạnh miệng, nói mẹ vợ phải làm tròn vai mẹ vợ, nếu không cậu ta lại tưởng con gái em muốn vất thì vất, muốn nhặt về thì nhặt về được ư?
Hà Ngạn Phong bắt được sơ hở của bà, đó còn không phải là ngăn cấm sao?
Hứa Đồng giận mà mắng người không được, bèn quay phắt người bỏ đi.
Lúc này đã thấy được người, Hứa Đồng kéo Hứa Liên Nhã sang bên lặng lẽ hỏi.
“Cậu ta hơn con mấy tuổi?”
“... Ba tuổi.”
“Trời ạ, sao mà nhìn còn già hơn cả Hà Tân thế.”
Hứa Liên Nhã nhíu mày, nghĩ đến Lôi Nghị với Hà Ngạn Phong, nhưng lời đến bên môi lại vội vã nuốt xuống, nói: “Sao có thể so sánh được, lúc Hà Tân đang nói chuyện làm ăn với người ta thì anh ấy còn mải tránh đạn, hai công việc hai cuộc sống. Không thì mẹ nhìn mẹ với cái cô giọng oang oang ở bên cạnh đi, có ai không nói trông mẹ trẻ hơn đâu, bởi vì mẹ làm bác sĩ nên hiểu biết chăm sóc giữ gìn thôi.”
Không có ai không thích được người khác khen trẻ cả, trong chốc lát Hứa Đồng được nói mát nên tinh thần sảng khoái.
Hai đôi vợ chồng chia nhau ra ngồi hai bên bàn.
Hà Ngạn Phong khách khí nói: “Tiểu Triệu, ăn nhiều một chút.”
A Dương cười, nhìn sang Triệu Tấn Dương: “Bố gọi là Tiểu Triệu...”
Hứa Liên Nhã nhắc nhở, “A Dương, ăn nhiều cơm vào.”
Hứa Đồng bưng bát cơm nói: “Tiểu Triệu, cháu mở tiệm trái cây từ bao giờ thế? Ngày nào dì cũng ra vào mà đâu có thấy.”
“Mở hồi cuối năm, mặt tiền cửa tiệm không lớn lắm, không bắt mắt.”
“Ồ, làm ăn thế nào?”
“Cũng tạm được ạ.”
Thật ra chính Hứa Liên Nhã cũng không biết tình hình làm ăn của Triệu Tấn Dương như thế nào, đoán chắc anh cũng không biết về cô, chỉ là lúc ở chung với nhau chưa từng vì chuyện tiền nong mà nảy sinh khó chịu. Rốt cuộc vẫn là do ở bên nhau quá ít.
“Mấy năm nay Tiểu Nhã sinh con rồi lại mở tiệm không dễ dàng gì, con trẻ lớn lên cành môi trường sinh hoạt ổn định, sang năm là A Dương lên cấp một rồi, không chịu được bấp bênh, cháu hiểu ý dì chứ?”
Sự sắc bén của Hứa Đồng khiến Hứa Liên Nhã không hồi thần kịp.
Triệu Tấn Dương cũng chẳng vội và cơm, thành khẩn nói: “Nguyên nhân mấy năm qua cháu không về cũng là vì sợ mang đến phiền toái cho Liên Nhã, vắng mặt lâu như thế, cháu cũng có trách nhiệm. Bây giờ nếu đã quay về, cháu sẽ không để cuộc sống của hai mẹ con cô ấy phải sa sút hơn trước nữa, nếu không chẳng bằng cháu không xuất hiện.”
Tiểu Triệu này vừa nhận sai lại vừa thề thốt, Hứa Đồng được vuốt thuận lông, nhưng ngoài miệng vẫn hừ lạnh một tiếng, lại hỏi: “Tiểu Triệu, cháu cũng chừng ba mươi tuổi rồi, những năm qua cũng chưa từng nghĩ đến việc thành gia lập nghiệp sao? Thằng bé bằng tuổi cậu ở bên cạnh nhà chúng tôi đây cũng đã nên người nên dạng cả rồi.”
Hỏi đến đây, một nỗi chua xót dâng lên trong lòng Hứa Liên Nhã.
Triệu Tấn Dương nói: “Do cháu bận nghĩ nên sống thế nào, nếu không đã quay về tìm cô ấy rồi.”
Hà Ngạn Phong chen vào, cười giỡn nói: “Người ta là chờ con gái em đấy, vậy mà em lại muốn cậu ấy chạy theo phụ nữ khác.”
Hứa Đồng trừng mắt nhìn ông, Hà Ngạn Phong gắp cho bà một miếng thịt, “Ăn nhiều vào.”
Hứa Đồng khẽ gẩy thịt sang bên, “Cậu chỉ có mình A Dương thôi hả?”
“Mẹ —— “
Hứa Đồng liếc mắt chặn lời Hứa Liên Nhã.
“Dì à, con và đối tượng của cháu cũng chỉ có một.”
“Điều này còn chưa chắc.” Hứa Đồng gắp miếng thịt lên.
A Dương nãy giờ lắng nghe đặt đũa xuống, nhân lúc im lặng nhìn sang Hứa Đồng.
“Bà ngoại, bà không được mắng bố...”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt quét đến giọng nói nhỏ bé oan ức này, cùng ngẩn ra trong chốc lát, Hà Ngạn Phong bật cười đầu tiên.
“Xem kìa, đến A Dương cũng nhìn không vừa mắt nữa là. Ăn cơm đi thôi, đồ ăn nguội cả rồi.”
Triệu Tấn Dương lúng túng, nhất thời không tiếp lời được.
Hứa Liên Nhã cũng nhỏ giọng nói: “A Dương, mẹ đã dạy con lúc người lớn nói chuyện, con nít không được nói xen vào, quên rồi hả?”
A Dương bất đắc dĩ cầm đũa lên vùi đầu ăn cơm tiếp.
Hứa Đồng đẩy kính, thành khẩn nói: “Không phải bà ngoại mắng bố cháu, mà là bà ngoại đang dạy, có hiểu không hả? Giống như lúc cháu tan học chạy bậy bạ, không về nhà đúng giờ, liệu mẹ cháu có nói cháu không?” Hứa Đồng nói cho Triệu Tấn Dương biết, “Hắn ở bên ngoài chơi mấy năm mới chịu về nhà, có phải bà ngoại nên dạy bảo lại hắn không? Đấy là bà ngoại còn chưa giống mẹ cháu, bắt phạt đứng đâu...”
Đột nhiên A Dương vất đũa xuống, ối một tiếng ôm bụng, rên lên đau đớn.
Hứa Đồng không khỏi đưa người đến, “Này này, sao thế?”
Hứa Liên Nhã cũng đặt bát đũa xuống, “A Dương sao thế? Nói cho mẹ biết khó chịu chỗ nào?”
“Đau bụng...”
“Đau ở đâu? Muốn đi vệ sinh hả?”
A Dương đau đớn lắc đầu.
Hứa Đồng vội vàng đứng lên, “Mau đưa con bé đi xem thế nào, giờ ở chỗ mẹ cũng không có thuốc.”
“Vâng...”
Hứa Liên Nhã định ôm A Dương thì Triệu Tấn Dương đã nhanh chân một bước, “Để anh.” A Dương cũng phối hợp giang tay ra với anh.
Triệu Tấn Dương bế xốc A Dương lên, Hứa Liên Nhã vội cầm lấy túi, nói: “Bố mẹ, bọn con đi trước đây.”
Hứa Đồng phất tay, “Mau đi đi.”
“Không cần tiễn đâu.”
Nhưng Hứa Đồng và Hà Ngạn Phong vẫn đưa bọn họ lên xe.
“Không sao thì gọi điện báo cho mẹ.” Hứa Đồng đứng ngoài cửa kính dặn.
“Con biết rồi mẹ, hai người quay về đi.”
“Có chuyện thì cũng phải gọi đấy.”
Hà Ngạn Phong đánh vào lưng Hứa Đồng, “Có chuyện gì chứ, nói xui làm gì.”
“Trời —— Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Nhanh đi đi.”
Triệu Tấn Dương ngồi ghế sau vẫy tay với họ, “Bọn cháu đi trước.”
Xe rời đi xa, Hứa Đồng và Hà Ngạn Phong biến thành hai chấm nhỏ, nhỏ đến mức như đôi bạn già tóc bạc kề sát nhau trong quả cầu thủy tinh.
Triệu Tấn Dương nói: “Phải đến bệnh viện của mẹ em à?”
Hứa Liên Nhã đáp: “Ừ, từ nhỏ A Dương đã khám ở đó rồi.”
“Trời mới lạnh mà đã đau dạ dày rồi?”
“Cũng không chắc, con nít nhiều bệnh mà...”
Trong lúc rối ren, bên cạnh Triệu Tấn Dương truyền đến tiếng cười không hợp lúc ——
“Ha ha.”
Hai người lớn đồng thời im lặng.
Hứa Liên Nhã nhìn A Dương qua gương chiếu hậu, cô bé lười biếng làm ổ trên ghế trẻ em, đang cười sung sướng.
“Không phải con đau bụng sao?!”
“Ha ha.”
“Con giả vờ phải không? Hứa Minh Dương, ai dạy con giả vờ đau đấy hả?”
A Dương vẫn cứ cười, nhưng lại đưa mắt liếc sang bên cạnh.
Triệu Tấn Dương vội nói: “Không phải anh!”
“Thật sự không phải anh! Anh lấy đâu ra can đảm đó chứ.”
“A Dương, có phải con học từ bố không?”
“Ha ha.”
“... Lần trước ở đồn cảnh sát có dùng một lần, ai biết con bé học được.”
“Con nít bắt chước nhanh lắm, anh đừng làm bậy bạ.”
“Ây ——” A Dương ngừng cười, làm ra vẻ mệt mỏi, “Bà ngoại ăn cơm mà nói nhiều quá, cô giáo nói khi ăn không được nói nhiều...”
Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương cùng nhìn nhau qua gương chiếu hậu mà cười.
Hứa Liên Nhã nói: “Cẩn thận bà ngoại nghe được là lần sau đến phiên con được “dạy” đấy.”
Chỗ đỗ xe đã kín, Hứa Liên Nhã đành đỗ xe hơi xa nhà.
Triệu Tấn Dương mở cửa cho A Dương, A Dương lại đưa tay ra, cười hì hì ——
“Bố ơi, muốn ôm.”
Niềm trông mong đã lâu nhẹ nhàng đập vào ngực anh, khiến Triệu Tấn Dương sững ra chốc lát.
A Dương tưởng anh không nghe rõ, bèn lớn tiếng hơn: “Bố ơi, muốn ôm.”
Hứa Liên Nhã cũng nghe thấy, huých vào cùi chỏ anh, cười: “Ngớ ra đó làm gì, bảo anh ôm đấy.”
“Ờ, ờ...”
Triệu Tấn Dương ngồi xổm xuống bên cửa xe, vỗ lên bả vai, nói: “Ngồi trên vai bố có được không?”
“Được ạ!”
Hứa Liên Nhã đứng bên cạnh đỡ lấy, A Dương cưỡi chắc trên vai Triệu Tấn Dương, Triệu Tấn Dương đưa tay giữ lấy hai bắp chân đung đưa trước ngực, nói một câu “đỡ chắc vào” rồi từ từ đứng lên trong tiếng hô của đứa bé.
“Con cao lên rồi ——!! Ha ha ha ——!”
Thỉnh thoảng Hứa Liên Nhã phải nhắc nhở ——
“A Dương, đừng có hái lá cây, ôm bố con chặt vào.”
“Ha ha.”
“A Dương, đã bảo con đừng hái lá cơ mà, không nghe hả?”
“Nhưng nó quẹt qua đầu con...”
“...”
A Dương chơi xong rồi, đưa tay ra với Hứa Liên Nhã, “Mẹ ơi, nắm tay.”
Hứa Liên Nhã giơ tay nắm lấy cô bé.
Bóng hình ba người như ba dòng nước chảy hội tụ về nhau, không phân tán mà cùng lảo đảo đi về nhà.
Đến dưới lầu, có một người đàn ông bước ra từ chỗ tối.
Triệu Tấn Dương dừng chân, khẽ hất cằm, “Tìm tôi à.”
Quách Dược ngẩng đầu nhìn A Dương, A Dương có vẻ sợ hãi khó hiểu trước gương mặt nghiêm túc của anh ta, nụ cười chợt tắt.
Triệu Tấn Dương thuận thế đặt A Dương xuống, nói: “Vừa đi ăn về.”
Quách Dược gật đầu, nhìn sang Hứa Liên Nhã: “Đã tìm được bạn học của cô bé rồi.”
“Tìm về rồi ư?”
“Ừ, mới chiều nay.”
“Tốt quá rồi!” Hứa Liên Nhã cúi người nói với A Dương, “Nghe chú nói gì nữa, Tiểu Trí về nhà rồi.”
“Vâng!”
“Đợi một thời gian nữa chúng ta đi thăm bạn ấy được không, tặng bạn ấy một chú chim nhỏ.”
“Được ạ!” A Dương đá chân, lại bật cười.
Hứa Liên Nhã nói với Quách Dược: “Đi lên ngồi đi đã.”
Quách Dược lắc đầu, “Không cần đâu, tôi nói với anh ấy mấy câu rồi đi ngay.”
“Ờ...”
Nghĩ có lẽ Quách Dược không đơn giản đến báo tin như thế, Hứa Liên Nhã nhìn hai người đàn ông này rồi nói: “Vậy hai anh cứ từ từ nói chuyện, tôi đưa A Dương lên trước.”
“Ừ.” Quách Dược cúi đầu nhìn A Dương, vẫy tay: “Tạm biệt cô bạn nhỏ.”
“... Tạm biệt chú.”
Đợi hai mẹ con vào cổng khu nhà, Triệu Tấn Dương mới đi thẳng vào vấn đề: “Việc gấp?”
Quách Dược lôi bao thuốc lá ra, đưa anh một điếu.
Triệu Tấn Dương khoát tay, “Không hút, lát nữa đi lên con bé lại chê anh hôi.”
Quách Dược cứng mặt, rồi cắn lấy điếu thuốc.
“Thái Tam ra tù rồi.”
Triệu Tấn Dương giương mắt lên, nét cha hiền trong mắt vừa rồi lập tức tiêu tan.
“Có người nhìn thấy hắn ở gần đây.”
Một lúc lâu sau, Triệu Tấn Dương đưa tay ra, “Cho anh điếu thuốc.”