Triệu Tấn Dương lại lần nữa rơi vào nghi hoặc như sáu năm trước, cuối cùng Thái Tam là nhằm vào anh hay là Hứa Liên Nhã.
Sáu năm trước, anh bị nhốt trong lồng cùng con chó ngao tây tạng, cho dù chiến đến mức cả hai lưỡng bại câu thương, cũng không sợ vạ lây người khác. Bây giờ con chó ngao lang thang bên ngoài, hơi chút nổi cáu cũng sợ hắn cắn xé con dê con bị thương.
“Nam Ninh có sân bắn đạn thật không?” Đêm đó Triệu Tấn Dương hỏi.
“Anh muốn gì?”
Triệu Tấn Dương xòe tay trái ra nhìn, “Sợ lâu quá không dùng, dễ cứng tay.”
Quách Dược lập tức bác bỏ, “Anh đừng có nghĩ nữa! Nếu thật sự có một ngày như vậy, chỉ cần tìm một phát là ra anh ngay!”
Triệu Tấn Dương thở dài, “Thái Tam có mấy người?”
“Vẫn chưa tìm ra, Lư Kình đã chết, không biết hắn mới ra thì có thể lôi kéo được bao nhiêu tàn binh bại tướng.”
Cái tên Lư Kình làm Triệu Tấn Dương thoáng sinh ra cảm giác như cách một đời, gần đây anh cảm thấy mình càng lúc càng giống người bình thường, trừ lúc ù tai mới nhớ đến quả lựu đạn.
Quách Dược nói: “Tôi sẽ xin đơn vị được cấp súng...”
Triệu Tấn Dương cố ý nhìn anh, nói: “Quách Dược, cậu đừng làm bậy.”
“Nói tôi hay nói anh?”
“Cũng chỉ được dùng lúc đi làm thôi, chắc chắn sẽ có sơ suất cậu không lường được. Cậu bị trong đơn vị...” Cái từ này vẫn để Triệu Tấn Dương có cảm giác thân quen mãnh liệt, thậm chí đối với anh còn là danh từ riêng, chỉ vật thay thế chỉ có một, “Cậu bị lãnh đạo cảnh cáo còn chưa đủ à?”
“Chúng ta mà còn sợ lãnh đạo sao?”
Triệu Tấn Dương cười nhạt, “Đừng tưởng ai cũng có thể là lão đại.”
Quách Dược hít ngụm khói cuối cùng, nói: “Chúng ta cẩn thận chút. Có biến động gì thì tôi sẽ thông báo cho anh, anh có chuyện cũng cứ tìm tôi, bất cứ lúc nào.”
Triệu Tấn Dương không ngờ anh và Quách Dược còn chưa đưa ra phương án ứng đối thì Thái Tam đã đến cửa.
Nhớ lại trước đây, cũng rất ít thời điểm vạch ra toàn bộ kế hoạch cụ thể. Thường thường đều là xác định phương hướng lớn, còn những chi tiết nhỏ thì tùy cơ ứng biến.
Chiều hôm đó, Triệu Tấn Dương đang chuản bị ra ngoài đón A Dương, một người mặc jacket xanh đen ở ngoài cửa tiệm vội vã đi ngang qua, chỉ một lát sau, lại quay trở lại.
Cách đi vòng này khiến Triệu Tấn Dương để ý hắn hơn.
Áo xanh đen cầm trong tay bao thuốc lá, miệng ngậm một điếu thuốc nhưng không châm. Hắn tiện tay vất vỏ bao thuốc, cầm lấy điếu thuốc, ngờ ngợ gọi một tiếng.
“A Dương?”
Triệu Tấn Dương đối mặt với gương mặt kia, vết sẹo chạy dọc trên đó không cách nào coi thường được, trái lại ống tay áo dài đã che đi những vết xăm trên người. Cục xương ở họng giật giật, anh đang tính đến khả năng giả ngu.
“Khương Dương?” Thái Tam bước lên mấy bước, cách một sạp trái cây chỉ tay vào, “Tao là “anh ba” trong trại tạm giam đây, không nhớ hả? Sâu róm.”
Triệu Tấn Dương quyết định buông tha, cười: “Là anh à.”
Thái Tam híp mắt cười đi đến, vỗ lên lưng anh, vui vẻ nói: “Mẹ, không ngờ lại gặp phải mày.”
“Em nên nói câu này mới đúng,“ Triệu Tấn Dương hất cằm, “Mẹ nó rốt cuộc anh cũng ra rồi!”
“Đéo mẹ, mày đừng nói câu này với tao, nhắc đến thôi đã bực.” Thái Tam nói liên tục, làm như một giây tiếp theo sẽ nhổ đờm ra vậy, “Ông đây mới ra, mẹ kiếp anh em nó đứa chạy thì chạy đứa chết thì chết,“ Vỗ vào ngực mình, “Chỉ còn lại mình ông đây, vất vả lắm mới gặp được mày ở đây...”
“Có duyên đấy.” Triệu Tấn Dương hời hợt nói, mắt nhìn chằm chằm biểu cảm của Thái Tam, phân biệt xem hắn có đang diễn trò hay không.
Thái Tam nhìn quanh cửa tiệm nho nhỏ, nói: “Bây giờ mày hành khổ với cái đồ chơi này à?”
Dưới cái nhìn của Thái Tam, đây chính là mánh khóe chơi đồ hàng.
Triệu Tấn Dương nhún vai, “Kiếm cơm.”
“Hẳn anh Kình tìm mày rồi nhỉ, tao nghe nói rồi.”
Lư Kình là kẻ tống hắn vào ngục mà Thái Tam cứ mở miệng là gọi anh, quan hệ hai người tốt thật.
“Cũng không tiện lăn lộn.” Triệu Tấn Dương đáp mơ hồ.
Thái Tam lại mắng một câu, “Nhắc đến anh Kình ông đây lại thấy tức.” Thái Tam đang định nổi đóa, thì chợt ánh mắt chạm đến giấy phép buôn bán trên tường.
Hắn giật mình chỉ vào ba chữ “Triệu Tấn Dương“.
Triệu Tấn Dương ồ một tiếng, lạnh lùng nói: “Mấy năm nay chọc phải không ít người, dù sao cũng nên tránh.”
Thái Tam gật đầu như có suy nghĩ, lại nheo mắt nói: “Nhưng làm thành thế này cũng đéo dễ gì, hay là mày có cách hả?”
Triệu Tấn Dương nói: “Nhìn tiền nói chuyện thôi.”
Thái Tam cười, “Cũng đúng.”
Mắt thấy sắp đến bốn giờ, bất kể thế nào bên Triệu Tấn Dương cũng không thể tách ra mà đi được, định tránh đi gọi điện cho Hứa Liên Nhã, bảo cô đi đón A Dương.
Thái Tam thấy anh định đi thì kéo lại, đúng lúc chạm vào cánh tay phải kia.
Xúc cảm cứng rắn khiến Thái Tam ngẩn ra, rồi lại nhéo một cái xác nhận.
“Buông tay!” Cả người Triệu Tấn Dương lạnh run.
Thái Tam thả ra, ngượng ngùng nói: “Cậu em à, có chuyện gì thế?”
Triệu Tấn Dương giơ điện thoại lên, “Em gọi điện trước đã, phải liên lạc đặt hàng rồi. Tối nay uống rượu nói tiếp?”
Thái Tam gật đầu, đổi thành vỗ vai anh, “Mày bận bịu, làm ăn quan trọng, tối nay tìm một chỗ, tao mời.”
Triệu Tấn Dương đi ra ngoài tiệm, vừa dán mắt nhìn Thái Tam trong tiệm vừa gọi cho Hứa Liên Nhã.
“Lát nữa em đi đón A Dương đi, anh không đi được.”
“... Được rồi, lát nữa có thể đưa A Dương đến chỗ anh không? Con bé khá thích anh đấy.”
“Đừng đến!”
“...”
Giọng gấp gáp, Triệu Tấn Dương khẽ chậm nói, “Tối nay anh không về nhà ăn đâu, cứ để con bé về chỗ em đi.”
May mà Hứa Liên Nhã cũng đang bận, không truy hỏi kỹ nguyên nhân, chỉ nói mỗi câu “được rồi” sau đó vội vã cúp máy.
Triệu Tấn Dương xóa hết dữ liệu liên quan đến Hứa Liên Nhã trong điện thoại đi, rồi cất điện thoại quay bước về tiệm.
***
Tiếp xúc với Thái Tam cũng chỉ có mấy ngày giam giữ trong buồng giam, Triệu Tấn Dương không biết đây là ôn chuyện cũ đơn thuần hay là tiệc Hồng Môn nữa.
Thái Tam tìm đại một quán vỉa hè, vẫy tay với anh trong cái ồn ào xung quanh.
Triệu Tấn Dương đi đến ngồi đối diện, Thái Tam khách khí rót cho anh cốc rượu.
“Khà ——” Thái Tam đặt chai rượu xuống, “Tìm đại một chỗ, cũng không biết có hợp khẩu vị cậu em không.”
“Ăn đậu hủ cải trắng của trại giam quen rồi, dù có ăn gì đi nữa cũng sẽ thành ngon.”
Triệu Tấn Dương cầm cốc rượu lên cạn với hắn.
Thái Tam cười ha hả, dùng tiếng phổ thông nửa tiếng Quảng nói: “Tao cũng biết cậu em mày dễ chịu nhất mà!”
Thái Tam vẫn cứ đút tay phải trong túi quần, tay trái cầm đũa làm Thái Tam tò mò nhìn chòng chọc một hồi lâu, cho đến mức bỗng anh giương mắt lên, đối phương mới thôi nhìn.
“Tao biết.” Thái Tam chỉ nửa bên phải anh, cau mày, “Tại sao lại thế? Nhìn cũng thấy phiền.”
Triệu Tấn Dương nuốt một đũa thức ăn xuống, mắng một câu, “Ăn lựu đạn, mẹ, mất luôn nửa cánh tay.”
“Thằng khốn nào to gan chỉnh cả mày thế? Chết hết chưa?”
“Chết, chết từ lâu rồi, hầy, không nhắc đến chuyện này nữa ——” Nếu bị Thái Tam biết là Lư Kình, thì nên đổi Triệu Tấn Dương thành “tên khốn” chết không tử tế kia rồi, “Anh ba, làm sao anh biết mà chạy đến Nam ninh này? Em cứ tưởng anh ở bên Quảng Đông chứ.”
“Mày cứ tưởng? Cái “mày cứ tưởng” là anh Kình nói chứ gì.” Thái Tam và một đũa phở lớn, thô lỗ liếm môi, “Mẹ nó ông đây mới ra đã nghe thấy anh Kình không còn nữa rồi, cái gì cũng đã mất hết cả, câu kia nói sao nhỉ ——Cây đổ cái mẹ gì ấy nhở?”
“Cây đổ bầy khỉ tan.”
“Đúng thế!” Thái Tam vỗ bàn một cái, “Là cây đổ bầy khỉ tan! Chính là câu này! Bây giờ chỉ còn lại mỗi ông đây, ăn cơm nhà nước mấy năm mà thoát được một kiếp, mẹ ——”
Thái Tam chửi đổng mấy câu, rồi lại cầm cốc rượu lên cạn với Triệu Tấn Dương, “Kệ mẹ nó đi, uống thôi uống thôi!”
“Vậy cũng không cần chạy ngàn dặm đến Nam Ninh chứ,“ Triệu Tấn Dương đặt cốc xuống, thấp giọng nói: “Nói thật, Đông Hưng còn thuận lợi hơn Nam Ninh.”
Đó là một huyện cấp thị tại biên giới Trung Việt, không cần nói nhiều hai người cũng hiểu.
Thái Tam cười ảm đạm, “Xem ra anh Kình để mày tiếp xúc không ít đấy.”
“Có làm thế nào đi nữa cũng không bằng anh ba anh! Vẫn hay nghe bọn họ khen anh ba anh, lúc anh Kình không ở nhà, anh chính là cái này ——” Triệu Tấn Dương giơ ngón cái lên, “Có ai mà không nghe anh chứ! Em cũng đang hối hận mấy ngày trong ngục không học anh cho giỏi đây.”
Chiêu nịnh nọt này khiến Thái Tam vô cùng hài lòng, ánh mắt bớt gian tà đi.
“Ây, xì ——” Thái Tam cười mắng, “Ông đây cũng biết mày biết nói chuyện nhất đấy! Khó trách Lư Kình cưng mày nhất!”
“Câu này...”
Thái Tam làm động tác tay, Triệu Tấn Dương đưa đầu đến gần.
“Tao à, tới đây là có chuyện quan trọng.”
Càng đến gần đáp án, Triệu Tấn Dương như càng lại gần vách núi, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.
Thuận tiện hỏi: “Chuyện lớn gì?”
Thái Tam lại ngã lưng ra ghế, uống một hớp rượu cho nhuận họng, sau đó thần bí nói: “Đợi ông đây làm xong chuyện đã, đến lúc đó sẽ nói cho mày.”
Mắt Triệu Tấn Dương khẽ ngừng lại, rồi chợt cười xòa: “Anh ba, có cần giúp chỗ nào thì cứ dặn dò.”
“Ầy ——” Thái Tam khoát tay, “Tuy đúng là chuyện lớn, nhưng một mình ông đây vẫn dư sức giải quyết.”
Triệu Tấn Dương biết là không hỏi được gì, quyết định nịnh nọt đến cùng.
“Là em lắm mồm, có gì mà anh ba không làm được chứ.”
“Đừng có nói thế chứ,“ Thái Tam ha hả cười nhướn mày, “Sau này mà có chuyện ấy à, vẫn đến tìm mày”
Hai gã đàn ông thổi phồng khen lấy nhau, uống đến mức say mèm bên vỉa hè.
Triệu Tấn Dương bắt xe taxi hộ Thái Tam, hỏi hắn nghỉ ngơi ở đâu, Thái Tam đọc địa chỉ của một khu công nghiệp.
“Mày có rãnh,“ Thái Tam lắc lư ngón tay thành hình tròn, đỏ mặt nói, “Nhất định phải đến tìm tao đấy.”
“Nhất định, nhất định rồi.”
Triệu Tấn Dương nhìn taxi đi xa, thấp giọng chửi một câu.
***
Đến rạng sáng Triệu Tấn Dương mới về nhà, rón rén mở cửa, ánh sáng yếu ớt trong phòng ngủ làm anh tỉnh táo mấy phần.
“Về rồi à.”
Hứa Liên Nhã ngồi dậy khỏi giường, cầm trong tay một cuốn sách đã đọc hai phần ba, trang bìa là mấy con chữ sủng vật gì đấy.
Một thân đầy mùi rượu làm tự cảm thấy nhơ nhớp, Triệu Tấn Dương đứng ở cửa không lại gần.
“Muộn rồi, sau này đừng chờ nữa.”
“Mải đọc sách quên giờ, đã đến giờ này rồi à.”
Triệu Tấn Dương tắm xong đi ra, ngồi bên mép giường hong khô mái tóc ngắn.
“Với Quách Dược?” Hứa Liên Nhã gập sách lại.
Bàn tay rũ tóc của Triệu Tấn Dương khựng lại, “Ừ.”
“Uống nhiều nhỉ.”
“Cũng tạm.”
Nhất thời không nói gì, Hứa Liên Nhã lại cầm sách lên, nhưng không đọc vào được gì.
“Trước khi ngủ A Dương cứ đòi gặp anh.”
“... Em vất vả rồi.” Triệu Tấn Dương đặt tay lên đầu gối nhẵn bóng của cô, xoa nhẹ an ủi.
Triệu Tấn Dương dò xét nói: “Ngày mai... Thời gian này có thể em phải đi đón con bé.”
Hứa Liên Nhã đưa chân còn lại gạt tay anh ra, “Bận đến thế à?”
“Có chút.”
“Bận gì?”
“Chuyện trong tiệm.”
“Ồ.”
Cảm giác giọng Hứa Liên Nhã thấp đi, Triệu Tấn Dương vuốt dọc lên trên theo bắp đùi cô.
Hứa Liên Nhã khẽ đá anh ra, “Bớt đi.”
Triệu Tấn Dương lại đến gần hơn, tiến tới trên mặt cô rồi hôn một cái.
Hứa Liên Nhã không kiềm chế được, cười đẩy cằm anh ra, “Râu.”
“Để em thấy đặc biệt.”
Triệu Tấn Dương thật sự khiến cô cảm nhận được đặc biệt, điên cuồng trong lòng mang theo sức phát tiết.
Hứa Liên Nhã thở gấp đẩy ngực anh, “Tối nay anh uống rượu thuốc đấy à.”
Triệu Tấn Dương chỉ mải cười, nằm ngang yên tĩnh nhìn trần nhà, cũng không đi dọn dẹp.
Nhân lúc cảm xúc mạnh mẽ chưa rút hết, Hứa Liên Nhã nói: “Chúng ta có con nữa đi.”
Cổ Triệu Tấn Dương cứng đờ, chậm chạp xoay lại, “Tại sao?”
Phản ứng tỉnh táo ấy làm Hứa Liên Nhã lạnh đi, nói: “Thì muốn thôi.”
Triệu Tấn Dương lại im lặng nhìn trần nhà.
Một hồi lâu không đáp, Hứa Liên Nhã kéo chăn qua đắp.
Triệu Tấn Dương đi ra từ phòng tắm, bám lấy vai cô, Hứa Liên Nhã gạt tay anh ra.
“Ngủ!”
Triệu Tấn Dương ôm cô từ đằng sau, “Để anh nghĩ đã... Dù sao cũng phải hỏi A Dương trước.”
“Đi ngủ đi.”
***
Liên tục mấy ngày sau đó, Triệu Tấn Dương đi sơm về trễ, cứ như xem nhà là nhà nghỉ vậy.
Hứa Liên Nhã hạ lệnh, “Nếu anh cứ thế thì không bằng về chỗ anh mà ngủ.”
Thậm chí Triệu Tấn Dương còn cân nhắc đến ý kiến này của cô, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Anh sẽ cố về sớm.”
Một lúc lâu sau, Hứa Liên Nhã trở mình trong bóng tối đưa mắt nhìn anh.
“Triệu Tấn Dương, có phải anh lại gặp chuyện gì không?”
Sau khi đã quen với bóng tối, trước mắt cô dần dần hiện ra đường ranh, không thấy rõ nét mặt, thế nhưng bầu không khí đang bị nén chặt không cần nhìn cũng cảm nhận rõ.
Triệu Tấn Dương nói: “Không.”
“Trước kia anh gặp chuyện cũng là thế này, không nói câu nào, làm người khác không hiểu gì.”
“... Thế à.”
Hứa Liên Nhã thở dài, “Thôi bỏ đi.”
Triệu Tấn Dương ôm chặt cô, đây là an ủi duy nhất anh có thể trao.
“Liên Nhã, anh thật sự không có.”
“Không có thì thôi.”
Cuối cùng vẫn là câu “đi ngủ” cô thúc giục thay cho câu ngủ ngon.
Chiều hôm đó, cũng thời điểm giống thế này, Thái Tam lại mò đến tiệm anh. Hắn không vào mà đứng nói chuyện với Triệu Tấn Dương cách sạp trái cây, giống như đi ngang qua hàn huyên vậy.
Phía bên kia cửa tiệm, Hứa Liên Nhã kéo A Dương vội vã chạy đến.
Mỗi một bước đều như đạp lên tim Triệu Tấn Dương, mỗi một bước đều như đến gần bãi mìn.
Khoảng cách quá ngắn, Triệu Tấn Dương không kịp đưa mắt ám chỉ.
Thái Tam cũng nhìn thấy, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào hai mẹ con cô, cái nhìn tuyệt đối không giống đang nhìn người đi đường, hơn nữa còn là vẻ phức tạp pha trộn cân nhắc và hồ nghi.
“Bố ơi ——” Chỉ còn hai bước đi đường, A Dương thoát khỏi tay Hứa Liên Nhã, chạy đến ôm lấy chân anh.
“Đã mấy ngày rồi A Dương không gặp anh, đòi qua cho bằng được, em không ngăn nổi.”
Hứa Liên Nhã chỉ cho rằng người kia là khách hàng nên cũng không nhìn nhiều.
“Ừ...”
Hứa Liên Nhã nhìn anh có vẻ kỳ lạ, “Anh phản ứng kiểu gì thế, A Dương tới thăm anh cũng không được à.”
“Không có...”
Hứa Liên Nhã để ý đến tầm mắt anh, cũng nhìn ra ngoài tiệm, nhưng lại không thấy bóng người nào.
“Anh đang nhìn gì thế?”
“Bố ơi?”
Bỗng Triệu Tấn Dương cúi người ôm lấy cô bé, dùng râu cọ cọ khiến cô bé bật cười khanh khách né tránh.
“Nhớ bố không nào?”
“Nhớ ạ!”
“...” Trước sau đối lập quá lớn, Hứa Liên Nhã không khỏi nhìn anh thêm mấy lần.
Vừa nãy trên mặt Thái Tam xuất hiện nụ cười gian xẩo, rồi vội vã rời đi.
Không phải là ảo giác.
Thế cũng tốt, Triệu Tấn Dương nghĩ, anh có thể quang minh chính đại bảo vệ hai mẹ con cô.