Thái độ của cô vừa như cao ngạo lại vừa như thấp kém, trong con người cô là một người con gái bí ẩn khó lường. Người con gái ấy khống chế Hình
Dục đang ở tuổi thiếu nữ xuân thì, khiến cô biến thành một người vô cùng lý trí, thậm chí là lạnh lùng.
Ba giờ rưỡi sáng, Hình Khải đưa Hình
Dục ra bến xe khách đường dài vắng tanh chẳng một bóng người, không khí
giữa hai người gượng gạo, Hình Khải cũng không biết tại sao mình lại hôn Hình Dục, mặc dù anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rằng cô sẽ trở thành
vợ mình, nhưng quyết định đó hoàn toàn không phải là vì tình yêu, mà chỉ vì cô phù hợp, bố anh cũng thích thế. Mặc dù anh thường tự hỏi cô có
yêu anh không, nhưng đấy cũng chỉ là hành động khi lòng tự tôn lên
tiếng, còn tình trạng hiện giờ là gì đây?
Hình Dục quay người lại,
cười nói: “Bố đã nói rồi, trước khi anh tốt nghiệp không cho em đến thăm anh nữa, anh phải tự chăm sóc cho mình.”
“Em nghe lời bố anh thế sao?” Hình Khải chau mày.
Hình Dục chỉ cúi đầu, dùng sự im lặng để trả lời, cô sẽ không làm trái lời Hình Phục Quốc.
Đột nhiên, Hình Khải bất mãn buột miệng: “Anh thật không hiểu, tại sao anh
nói cả trăm câu cũng không bằng bố anh chỉ nói một câu chứ?”
Hình Dục tỏ ra hoang mang: “Vì đấy là bố anh, là bố nuôi của em, chẳng phải nên như thế sao?”
Hình Khải chợt nhớ ra, từ khi Hình Dục vào nhà họ Hình, cô chỉ chăm chăm
nghe theo sự sắp đặt của bố anh, bố bảo cô cai quản anh, cô liền dính
chặt lấy như hình với bóng không rời nửa bước. Bố bảo cô chăm sóc bữa ăn giấc ngủ cho anh, cô liền làm rất chu đáo. Còn cả chuyện điểm số nữa,
khi bố biết tin anh giành được thành tích cao ngoài dự liệu của ông, ông đã cười tới mức không khép nổi miệng, công lớn chắc chắn thuộc về Hình
Dục.
“Này, Hình Khải, anh…”
Hình Dục bị ép vào chân tường, Hình
Khải nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Đột nhiên một cơn mưa nụ hôn tới
tập đổ xuống mặt xuống cổ cô, lúc này, chỉ có sự đáp lại cuồng nhiệt của cô mới có thể rửa sạch những nghi vấn trong lòng anh.
Chỉ nghe soạt
một tiếng, Hình Dục thấy vai mình mát lạnh, cô không có ý định ở lại
trường Hình Khải, cũng không mang theo quần áo để thay, thế là cô liền
đẩy Hình Khải ra, một tay giữ chặt ống tay áo vừa bị xé rách, một tay
cầm ba lô lên phòng vệ.
Rất rõ ràng, Hình Dục giận rồi.
Vừa rồi vẫn còn đang rất tốt, chính anh đã giơ tay phá vỡ bầu không khí biệt ly lưu luyến.
Lúc này, chuyến xe đầu tiên quay về thành phố dừng lại bên cạnh Hình Dục,
Hình Khải véo mạnh vào má mình một cái, cởi áo quân phục ra khoác lên
người Hình Dục, giơ tay bảo Hình Dục lên xe, sau đó quay người bỏ đi,
không thèm ngoảnh đầu lại.
Anh làm sao thế này, trúng độc của Hình
Dục, hay anh phát hiện ra rằng càng ngày càng không thể chịu đựng được
sự lạnh nhạt của cô?
Từ sau khi xảy ra sự việc đó, tâm trạng vừa bình ổn lại của Hình Khải bỗng náo loạn.
Anh gửi đơn xin nghỉ phép lên nhà trường, nhưng phải chờ phía nhà trường
phê chuẩn. Anh có thể đợi, đợi khi được cho phép anh sẽ về nhà ngay, dù
dùng biện pháp cứng rắn hay mềm mỏng, lần này, anh phải làm rõ xem rút
cuộc là mình đang làm gì, đang muốn gì?
Có điều anh không ngờ là, đơn xin nghỉ phép của anh mãi tới đầu năm sau mới được phê chuẩn, mà lại chỉ được nghỉ nửa tháng.
Anh không kịp thu dọn hành lý, chỉ mang theo vài thứ gọn nhẹ, ngồi tàu đêm về nhà.