Mười hai giờ đêm, Hình Khải đi trên con đường quen thuộc, khép chặt áo
khoác, vẫn là đêm mùa đông giá lạnh của Bắc Kinh, gió bấc quét khắp
thành phố phồn hoa này, tạo ra những tiếng ồn ào huyên náo, như tâm
trạng rối bời không nơi trút xả của anh.
Anh lính gác cổng suýt nữa
không nhận ra Hình Khải, dù sao anh cũng đã thay đổi rất nhiều. Nói gì
thì nói, trước kia anh là một đại thiếu gia thân thể cao quý, giờ đã là
một người đàn ông mình đồng da sắt.
Hình Khải không có tâm trạng
tranh cãi với anh lính gác, anh đứng trước cửa nhà, tâm trạng hoài nghi. Đàn ông mang trong mình dòng máu của kẻ đi săn bẩm sinh, đặc biệt là sẽ nảy sinh ý đồ với những người và sự việc mà mình không nắm bắt được.
Đương nhiên anh cũng không phải ngoại lệ, như một con mãnh sư chủ động
tấn công, anh phải có được câu trả lời chính xác từ miệng Hình Dục. Anh
không muốn mình trở thành kẻ ngu ngốc tự mơ tưởng hão huyền.
Chuông cửa vang lên chưa lâu, Hình Dục nhanh chóng ra mở cửa. Biểu hiện của cô cho thấy cô chưa ngủ.
Hình Khải im lặng không nói, nhìn cô chăm chăm với vẻ mặt không chút biểu cảm, cái nhìn toát ra sự lạnh lẽo.
Hình Dục bình tĩnh nhìn lại anh, như không tin vào mắt mình.
Hai người im lặng nhìn nhau, không ai nói gì, cứ như vậy phải gần một phút, một luồng không khí kỳ lạ bao quanh họ.
Họ đang dùng ánh mắt để giao tiếp với nhau ư? Có thể nói được rất nhiều
điều, có thể chẳng nói được điều gì, và chẳng ai trong hai người muốn
tìm hiểu sâu về việc vô vị ấy.
Không khí quá gượng gạo, Hình Khải bước về phía trước, nhanh nhẹn kéo cô vào lòng.
Hình Dục ngăn anh lại: “Bố đang ở trong phòng đọc sách.” Muộn thế này cô vẫn chưa ngủ là vì làm đồ ăn đêm cho Hình Phục Quốc.
Hình Khải vừa nghe nói bố đang ở nhà, phản ứng đầu tiên là túm lấy áo khoác
co giò bỏ chạy. Nếu để bố biết anh tự ý xin nghỉ phép rời trường thì
chắc chắn anh không còn đường sống.
Hình Dục đương nhiên cũng nhìn ra tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng vào giây phút cô nhìn thấy Hình
Khải, suy nghĩ trong đầu cô gần giống với anh.
Đại Dục
ngửi thấy mùi của Hình Khải, lắc lư thò đầu ra khỏi ổ, khi Đại Dục đang
định “cất cao tiếng hát” chào mừng Hình Khải trở về, Hình Khải vội lao
tới như một mũi tên ôm chặt lấy cổ Đại Dục.
Hình Dục đưa tay lên lau
mồ hôi lạnh, vội vàng bưng bát sủi cảo đã nấu xong vào phòng đọc sách,
thấy Hình Phục Quốc vẫn chưa phát hiện ra hiện tượng lạ, cô thầm thở
phào nhẹ nhõm, đặt bát xuống rồi vội đi ra ngoài, mang giày vào và đóng
cửa lại.
Cô cầm tay Hình Khải kéo anh chạy ra khỏi khu đại viện, mặc
dù nửa đêm canh ba vẫn chưa nghĩ ra là sẽ đi đâu, nhưng dù đi đâu cũng
an toàn hơn là đứng ở cửa nhà.
“Ông bô sao lại ở nhà chứ?” Anh cảnh giác nhìn xung quanh, như sợ “ông bô” sẽ nhìn thấy bóng dáng lén lút của mình.
“Tòa nhà văn phòng của bố đang sửa chữa, nên gần đây bố về nhà làm việc.”
“Có nghĩa là mấy ngày tới bố cũng sẽ ở nhà?”
“Đúng, chắc phải một tuần nữa. Phải rồi, sao tự nhiên anh lại về? Ở trường xảy ra chuyện gì rồi à?” Hình Dục vội vàng chạy ra ngoài nên không kịp mang áo khoác, thỉnh thoảng cô lại đưa tay lên xoa xoa cánh tay.
Thế là
Hình Khải cởi áo khoác khoác lên vai cô, chút phong độ lịch sự này anh
vẫn có. Anh trả lời ậm ờ cho qua: “Vì đồ ăn ở đó chán quá nên về nhà cải thiện mấy hôm.”
Hình Dục tin ngay là thật, dù sao về phần ăn uống
Hình Khải khá kỹ tính, trường quân sự là nơi người ta rèn luyện chịu
đựng gian khổ, anh không chịu nổi cũng là lẽ thường.