Hình Dục ngồi trên xe đã chú ý thấy Hình Khải từ lâu, trong lúc cô đang
thầm lo lắng thì thấy Hình Khải nhanh trí đứng quay lưng lại, lúc ấy cô
mới yên tâm xuống xe.
Hình Dục đứng nhìn cho tới khi chiếc xe đi
khuất, đang định quay lại gọi Hình Khải thì nam sinh tay cầm đồ ăn sáng
kia đã đi tới trước mặt cô, giơ cao chiếc túi vẫn còn nóng hổi lên,
ngượng ngùng nói: “Mua cho em này!”
Hình Dục đã gặp anh bạn này mấy lần ở phòng học chung, nhưng chưa nói chuyện lần nào, cô vô thức nhìn về phía Hình Khải.
Hình Khải đã đứng sau lưng nam sinh kia từ bao giờ, anh còn cao hơn cậu ta
cả cái đầu. Còn cậu bạn kia lại hoàn toàn không để ý thấy một bóng dáng
lừng lững khác đang bao phủ lên người mình.
“Đưa đồ ăn sáng?” Hình Khải nặng nề đặt tay lên vai cậu bạn, giọng đầy vẻ chế giễu.
Cậu bạn kia khẽ khựng lại, từ từ quay người, hơi ngẩng đầu lên, nhưng cậu
ta không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lẹm của Hình Khải, bất giác đưa
tay lên đẩy đẩy gọng kính trên mũi: “Có… có chuyện gì không?”
Hình
Khải thấy cậu ta sợ tới mức này rồi nên cũng chẳng hứng thú dọa tiếp
nữa, anh giật lấy cái túi trên tay cậu ta, không nói không rằng, soạt
một tiếng ném thẳng vào thùng rác.
“Anh thật là… làm vậy là có ý gì?” Cậu nam sinh hơi giật lùi về phía sau, thầm nghĩ có lẽ mình gặp phải
dân xã hội đen, nhưng trước mặt cô gái mình thích lại không muốn thể
hiện sự yếu đuối.
Tay Hình Khải dính mỡ, anh xoa xoa tay, còn chưa
trả lời câu hỏi của cậu ta, Hình Dục lập tức bước lên phía trước đứng
chắn giữa hai người đàn ông, rút một tờ giấy ướt ra đưa cho anh: “Đi ăn
thôi, em đói rồi.”
Đột nhiên, Hình Khải vòng tay vít cổ Hình Dục, mặc kệ cô có đồng ý hay không, trước mặt bàn dân thiên hạ anh cúi xuống gắn chặt môi mình lên môi cô.
Đám sinh viên ưa náo nhiệt đi ngang qua không kẻ nào là không reo hò ủng hộ màn kịch hôn hít giữa đường này.
Tai Hình Dục văng vẳng nghe thấy những tiếng xì xào, theo bản năng cô đẩy
anh hai cái, nhưng thấy Hình Khải không có ý định kết thúc, một tay anh
vòng ôm lấy người cô, một tay giữ chặt cằm cô, đột ngột quay người ép
Hình Dục vào tường, bắt đầu giày vò đôi môi cô một cách thô bạo.
Chính thế, anh muốn tuyên bố quyền sở hữu của mình với Hình Dục trước mặt tất cả mọi người, cho dù Hình Dục có chấp nhận hay không.
Hình Dục có
sức hút với đám ong bướm như thế, không chừng sau này lại cắm sừng lên
đầu anh, anh làm vậy chỉ vì muốn bảo vệ uy tín của bố mình mà thôi. Nghĩ thế, như tìm được cho mình cái cớ hợp lý, sự tức giận của Hình Khải đột ngột giảm về không.
Hình Dục cảm thấy kỳ lạ, rất tức giận song không thể thoát khỏi vòng tay anh, nên cô chẳng giằng co nữa. Cô
rất hiểu Hình Khải, càng kháng cự anh lại càng làm tới, quen thói gia
trưởng rồi.
Khi ăn cơm, Hình Khải phát hiện Hình Dục im lặng khác thường, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
“Giận rồi à?” Anh cắn một miếng quẩy.
“Không.” Hình Dục múc một muỗng đường lớn cho vào cốc sữa đậu nành, khuấy đều, rồi đẩy đến trước mặt Hình Khải.
Hình Khải uống sữa đậu nành, đột nhiên nhớ ra anh chàng ngốc nghếch đeo kính gọng vàng vừa rồi, anh khẽ đá chân Hình Dục một cái dưới gầm bàn, hỏi:
“Những thằng ngốc trong trường theo đuổi em nhiều không?” Thích một cô
gái quê mùa như Hình Dục có lẽ chỉ đáng bị gọi là thằng ngốc.
Hình Dục do dự một lúc, đáp: “Không nhiều.”
“Vớ vẩn!”
Hình Dục đặt bát đũa xuống, cụp mắt: “Em tự biết quản lý mình là được chứ gì?”
“Tại sao em không nói với những kẻ theo đuổi em rằng em là vợ chưa cưới của người ta.”
“Em nói rồi.”
“Nói thế nào?”
“Em nói em có bạn trai rồi.” Cô đáp.
“Vậy à, thế bạn trai em là ai?” Vai Hình Khải khẽ rung rung, cố ý truy hỏi.
“Đối phương không hỏi danh tính.”
Vớ vẩn, thật vô vị.
“Thế giả sử có người hỏi thì sao?”
“Em không trả lời câu hỏi có tính giả định.”