Hai người ăn sáng xong, Hình Khải chẳng có nơi nào để đi, quyết định
tham quan trường của Hình Dục, đương nhiên nói dễ nghe thì là tham quan, nói khó nghe một chút thì là để đám con trai ngốc nghếch không biết
trời cao đất dày trong trường này thấy khó mà rút lui.
Hình Khải đi
sau Hình Dục khoảng năm mét, anh đang định gọi cô đợi anh thì bên cạnh
đã thấy có mùi hương thoảng qua, một cô gái đi lướt qua anh, nhảy tới vỗ vai Hình Dục.
Hình Dục quay sang nhìn một cái, lấy từ trong ba
lô ra quyển vở đưa cho cô gái ấy: “Hôm qua có việc nên không đi học, xin lỗi nhé!”
Cô bạn gái cười lắc lắc đầu, nhân động tác cho quyển vở
vào trong ba lô, liếc mắt nhìn Hình Khải một cái rồi ghé sát vào tai
Hình Dục nói nhỏ: “Đằng sau có anh đẹp trai, để mình đoán nhé, chắc chắn là thuộc hạng công tử nhà giàu, đồng hồ mà anh ta đeo mình từng thấy
trên tạp chí, ít nhất cũng phải 5.000 tệ.”
Hình Dục đương nhiên là biết giá, trên người Hình Khải từ đầu tới chân toàn hàng hiệu.
“Mấy giờ em tan học?” Hình Khải thăm dò hỏi.
Hình Dục đang định nói thì An Dao đã nhanh hơn cô một bước, hỏi trước: “Anh là?”
Hình Dục nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì ngượng ngùng của cô bạn, hơi chau mày
nói: “Anh ấy là Hình Khải, còn đây là An Dao, bạn học em.”
An Dao
kinh ngạc mở to mắt: “Hình Khải, Hình Dục, hai người là anh em à?” Không đợi Hình Dục trả lời, cô đã bật ngón tay cái giơ về phía Hình Dục, lẩm
bẩm: “Được đấy Hình Dục, lại còn giấu một ông anh đẹp trai như thế ở
trong nhà, tin tức này quả thật quá kinh khủng…”
Hình Khải chẳng quan tâm bọn họ đang thì thầm với nhau điều gì, anh chỉ khẽ khựng lại, nhắc lại một lần: “Em là… An Diêu ?”
Nếu anh nhớ không lầm thì tên cũ của Hình Dục là An Diêu. Lấy họ của mẹ và cha ghép lại.
An Dao nghe anh gọi tên mình, rõ ràng cô rất căng thẳng, cô đứng cạnh Hình Dục, ngượng ngùng gật gật đầu: “Chào anh, em là An Dao, An trong từ
“Bình An”, Dao trong từ “Quỳnh Dao”…” Nói rồi cô đưa tay ra đầy thân
thiện.
“Chào em!” Hình Khải cũng giơ tay ra bắt một cách lịch sự.
“Xin hỏi, đồng hồ của anh mua ở đâu thế? Em tìm rất nhiều nơi mà không thấy
thương hiệu này.” An Dao đi lên trước một bước, vô tình đẩy Hình Dục
sang một bên.
Hình Khải hơi khựng lại, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “À,
nhờ người mang từ nước ngoài về, nếu em muốn, viết lại mã đồng hồ mà em
định mua, anh nhờ người mang về cho em.”
An Dao thấy Hình Khải không
giống người buột miệng hứa bừa, trong lòng bỗng thấy vui vui, có lẽ cô
đã gặp được đại gia thật rồi. Trước kia sao cô không nhận ra Hình Dục
xuất thân tốt như thế chứ?
Cô lè lè lưỡi, nói: “Thế sao được, anh khách khí quá rồi…”
Hình Khải hờ hững cười, có điều ánh mắt sùng bái của An Dao khiến anh rất
thích thú, đúng thế, phản ứng giống cô gái này mới được gọi là bình
thường!
Xung quanh người qua kẻ lại, An Dao chìm đắm trong suy nghĩ, không bước thêm được bước nào nữa.
Hình Dục lại đứng im một bên, hai người anh một câu em một câu, chẳng có chỗ cho cô nói chen vào.
Hình Khải vì lịch sự mới kiên nhẫn trò chuyện với bạn của Hình Dục, nhưng
đột nhiên anh nhận ra Hình Dục không ở bên cạnh mình, anh vừa trả lời
câu hỏi của An Dao vừa nhìn xung quanh tìm kiếm, cuối cùng thấy cô đang
lặng lẽ ngồi đọc sách dưới một gốc cây.
Hình Khải nheo mắt, cô thật nhàn rỗi quá thể, còn có tâm trạng đọc sách cơ đấy!
Anh đi tới, đá đá vào chân cô hỏi: “Buổi trưa ăn gì?” Mấy ngày này, anh
phải xác định rõ xem suy nghĩ của mình về Hình Dục như thế nào.
“Ăn gì cũng được.” Hình Dục không ngẩng đầu lên, chăm chú đọc sách.
Hình Khải còn đang suy nghĩ, An Dao đảo mắt tinh quái, mím môi cười: “Giờ
mới đang là buổi sáng, còn bốn tiếng nữa mới đến giờ cơm trưa, hay là
thế này, anh có thể vào lớp em ngồi dự thính, giờ học y rất thú vị.”