“Có tiện không? Không hay lắm nhỉ…” Hình Khải có chút không muốn đi, vốn định từ chối, nhưng lại không muốn người đẹp bị mất mặt nên anh đành
lịch sự hỏi lại.
“Không sao đâu. Thêm một hai sinh viên giáo sư cũng
chẳng để ý. Tiểu Dục, cậu nói xem có phải không?” An Dao đi đến cạnh
Hình Dục, cù cù vào lòng bàn tay cô, ý bảo cô giữ Hình Khải lại.
Hình Dục chầm chậm gập sách vào nhìn Hình Khải, cô tự nhận không thể quyết
định thay anh, muốn đi muốn ở là do sự hứng thú của anh.
Hình
Khải không nói gì, đúng lúc ấy, nghe thấy hai tiếng chó sủa, anh đột
nhiên nhớ ra con chó lông vàng mà mình đã nuôi, vội chuyển đề tài.
“Tiểu Dục, sao không thấy Kim Mao Đại Dục nhà mình đâu nhỉ?”
“Phì…” An Dao đưa tay lên bịt miệng cười, nói với Hình Dục: “Anh cậu tệ thật đấy!”
Hình Dục liếc An Dao một cái, vẻ mặt bình thản trả lời: “Hai hôm trước nó đau bụng, vì vậy anh Dương Minh mang về nhà chăm rồi.”
Hình Khải ừ một tiếng: “À… Đặng Dương Minh còn chưa biết anh về.” Nói rồi anh móc di động ra, bấm số gọi cho bạn.
Hai người nói với nhau mấy câu, Hình Khải hẹn Đặng Dương Minh cùng ra ngoài ăn trưa. Đặng Dương Minh mời.
“Tiểu Dục, Dương Minh đến đón anh bây giờ, buổi trưa gặp nhau ở cổng trường
nhé!” Hình Khải nói với Hình Dục, rồi quay sang An Dao: “An Dao, gặp em
anh rất vui!”
Trước khi quay người bỏ đi, anh vẫn không quên nói lời tạm biệt với người đẹp.
An Dao nhìn theo bóng Hình Khải đi xa dần, bĩu môi thất vọng.
“Anh cậu làm sao thế? Không thấy là mình rất có cảm tình với anh ấy à? Hay tại mình nhiệt tình quá?” Vẻ mặt An Dao căng thẳng.
“Hình Khải không phải anh mình.”
“Không phải anh cậu lẽ nào là em cậu sao? Ha !” Quan hệ giữa An Dao và Hình Dục khá tốt, cô nghĩ Hình Dục đang đùa.
Hình Dục từ từ ngẩng đầu lên, môi hơi mở ra, đúng lúc ấy một giáo sư đi
ngang qua họ, hai người cúi người chào. Giáo sư giục họ mau mau vào lớp, An Dao thấy giáo sư cầm một tập tài liệu dày trong tay, cô chủ động yêu cầu cầm giúp, sau đó cùng thầy đi vào lớp.
Hình Dục nhìn theo An Dao, ngập ngừng định nói rồi lại thôi. Bỏ đi, cô cũng không cần phải giải thích với An Dao quá nhiều.
Song, có những chuyện không dễ giải quyết như Hình Dục nghĩ.
Trong suốt cả tiết học dài 60 phút, An Dao chẳng học hành gì, chỉ ngồi bên
cạnh Hình Dục thăm dò tình hình của Hình Khải. Nói gì thì nói An Dao
cũng là một cô gái xinh đẹp có tiếng của khóa này, đương nhiên chẳng
thiếu người theo đuổi, nhưng yêu cầu của cô cao mà hoàn cảnh gia đình
cũng rất khá, vì vậy cô nhất quyết không chơi với những sinh viên nghèo.
“Hình Dục, anh trai cậu có bạn gái chưa?” Mắt An Dao thoáng hiện lên vẻ thấp thỏm.
Hình Dục cặm cụi chép bài, im lặng không đáp.
“Cũng phải, có bạn gái rồi ai còn xuất hiện ở đây nữa, ha ha…” An Dao vui như mở cờ trong bụng, tự lẩm bẩm nói một mình.
Tay Hình Dục khựng lại, nhớ tới cơ thể nở nang hấp dẫn của Hình Khải, cô vô thức cúi gằm đầu xuống.
Đến trưa, An Dao nhớ Hình Khải trước khi đi có nói sẽ quay lại đón Hình
Dục, thế là cô sánh vai cùng Hình Dục đi ra khỏi lớp. Hình Dục rất hiểu ý bạn, cô chỉ trầm ngâm.
Hình Khải và Đặng Dương Minh cùng đứng ngoài cổng trường hút thuốc đợi Hình Dục.
Hai người có chiều cao tương đương, hai người đàn ông khí chất khác người
cùng xuất hiện trước cổng trường Đại học Y, không tránh khỏi ánh mắt
ngưỡng mộ của những nữ sinh trong trường. Cũng có thể từ nhỏ họ đã được
nuôi dưỡng khá đầy đủ cùng với khí chất cao quý bẩm sinh khó lòng che
giấu dù có đi tới đâu.
Đặng Dương Minh cũng thuộc dòng con ông cháu cha nên bản thân anh không thể tránh khỏi sự sắp xếp của gia
đình, sớm muộn gì cũng phải bước vào con đường chính trị, nhưng trước
khi gánh trọng trách lên vai, anh định buông lỏng mình mấy năm.
Hình Khải liếc mắt nhìn, thấy Hình Dục và cô bạn gái anh gặp mặt lúc sáng
cùng nhau đi tới, anh rít thêm hơi thuốc, ánh mắt lanh lợi, đột nhiên
dùng khuỷu tay huých huých vào Đặng Dương Minh.
“Cô bé kia xinh đấy, bảo Hình Dục giới thiệu cho cậu nhé!”
Đặng Dương Minh thuận mắt nhìn tới, ánh mắt gắn chặt lên người Hình Dục, anh buột miệng: “Xinh lắm!” Mặc dù hai nhà chỉ cách nhau một bức tường
nhưng những ngày Hình Khải đi vắng, Hình Dục khóa chặt cánh cổng sắt lớn thông giữa hai nhà lại, một tháng gặp mặt cô một lần đã là may mắn lắm
rồi.
Hình Khải nghẹn ngào nuốt ực một tiếng, anh vốn chỉ định nói đùa, nhưng ánh mắt đắm đuối của Đặng Dương Minh là thật.
Nghĩ tới đây, anh dập thuốc, đi lên đón hai cô gái. Làm bạn với nhau bao
nhiêu năm như thế, nhưng anh chưa bao giờ giúp được Đặng Dương Minh việc gì, được! Hôm nay anh sẽ làm việc này!
“An Dao, cùng đi ăn cơm nhé,
không đi thật không nể mặt anh chút nào!” Giọng điệu Hình Khải khá cứng
rắn, anh không định để An Dao bỏ đi mất.
An Dao nhìn chăm chăm vào nụ cười chân thành của Hình Khải, thầm nghĩ, cuối cùng anh cũng đã mở lối
cho cô rồi, lòng cô vui như hoa nở.
Rất nhanh, qua nội dung nói
chuyện của Hình Khải và Đặng Dương Minh, An Dao biết Hình Khải không chỉ xuất thân từ một gia đình khá giả, mà còn là con trai của một vị tướng
quân nào đấy. Trời ơi, cô đã nhặt được báu vật rồi!
Lúc này Đặng
Dương Minh mới để ý tới An Dao, nhưng không có phản ứng gì nhiều, nghe
nói Hình Khải đã về thành phố hôm qua, liền giơ tay đấm bạn một cái.
“Về nhà sao không lập tức qua tìm mình, không biết mình ngày đêm nhung nhớ cậu à?”