Diễn xong đoạn đó, cả người Giản Ngân đều đầy mồ hôi. Ôi cái thân già của cô... Nhưng dù có mệt cỡ nào thì Giản Ngân ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, tay phải tiêu soái cầm cây thương, tay trái hất nhẹ mái tóc.
Cũng may là bộ phim này chỉ yêu cầu vài cảnh đánh nhau thôi, chứ không chắc cô nằm luôn quá...
Những ngày sau đó, ở đoàn phim không có gì đặc biệt xảy ra. À trừ việc Lâm Minh Vũ bắt đầu xuất hiện đưa đón Bạch Y Y, lâu lâu ra mắt cảnh cáo cô.
...
Hai tháng trôi qua, cuối cùng đã đến cảnh quay cuối cùng của bộ phim. Thân phận của Mộc Trường Ninh đã bị lộ, Sở Dạ sai người nhốt cô vào lãnh cung.
Từ trong phòng, thông qua cửa sổ, nàng thấy bầu trời đang mưa. Mộc Trường Ninh khẽ cười, ông trời cũng hiểu tâm trạng nàng thật đấy!
Bỗng, có tiếng gõ cửa vang lên. Nàng mở cửa ra, thì thấy Sở Dật cả người ướt sũng. Nàng chỉ đành đưa người vào trong.
“Sao 1 vương gia như người lại đến đây? Lỡ có tin đồn nào không hay xảy ra với người thì ta cũng sẽ bị liên lụy.”
“Tiểu Ninh, nàng muốn bỏ trốn với ta không?”
Mộc Trường Ninh nghe vậy, bàn tay đang rót trà của nàng khựng lại. Nàng chỉ mỉm cười, lắc đầu. “Đã không còn đường trốn nữa rồi.”
Sở Dật nhìn gương mặt nửa xa lạ nửa quen thuộc ấy, trái tim cảm thấy nhói lên. Nếu như, lúc trước ta thay đổi cách bảo vệ nàng ấy, thì mọi chuyện có đến nước này không...
Mộc Trường Ninh đưa trà cho Sở Dật, rồi nói: “Vương gia, xin người hãy về đi.” Ta không muốn nhìn huynh thêm 1 tí nào cả. Người huynh nhớ là Mộc Trường Ninh vô ưu vô lo của quá khứ, chứ không phải 1 phi tần thất sủng như ta.
Từ trong tay áo nàng rơi ra 1 vật gì đó. Mộc Trường Ninh định giựt lại nhưng chậm hơn Sở Dật 1 bước. Chàng nhìn 1 lát, rồi quát lên: “Mộc Trường Ninh, nàng bị điên rồi à? Nàng biết đây là thứ gì không?”
“Vương gia nghĩ là gì thì nó là cái đó.”
“Được nếu nàng muốn chết thì chúng ta cùng chết.” Nói xong, chàng tự tay rót 2 chén trà rồi đổ gói thuốc vào.
“Uống đi, ta với nàng cùng nhau uống.”
“Vương gia người...”
“Ta không muốn nghe nàng nói 1 lời nào. Cả đời ta sống là người của nàng, chết là ma của nàng. Ta không muốn nàng phải âm thầm chịu đựng đau khổ một mình, ta muốn được chia sẻ với nàng.
Nàng biết điều ta hối hận nhất là gì không? Là khi nàng vừa trở về cung ta không lập tức cưới nàng, mà để nàng chịu tủi nhục này. Dù hiện tại nàng có là phi tần của ca ca ta thì có sao, ta vẫn luôn là nơi nàng có thể quay về.”
Mộc Trường Ninh không kìm được mà rơi nước mắt. Mộc gia nhiều đời làm tướng, chinh chiến ngoài chiến trường, lập được bao nhiêu là chiến công hiển hách, kết quả lại bị nghi là phản đồ, tru di cửu tộc.
Cô muốn trả thù cho gia tộc mình, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục này. Người duy nhất an ủi cô lại là Sở Dật.
Cả đời cô đã sống vì Mộc gia, vì hoàng thất rồi, bây giờ cô muốn ích kỉ sống một lần cho bản thân mình.
“Người không sợ người đời sau sẽ dị nghị hai ta ư?”
“Ta không quan tâm. Điều cả đời ta quan tâm chỉ có nàng. Nếu ta không thể thay đổi hay giúp đỡ nàng được gì trong quá khứ, thì ít nhất được chết cùng nàng cũng sẽ vơi đi nỗi đau trong ta.”
“Được, ta và người cùng uống.” Nói xong, Mộc Trường Ninh cầm chén rượu lên nhưng bị Sở Dật cản lại.
“Ta biết điều này ích kỉ, nhưng ít nhất ta muốn nàng trở thành nương tử ta.”
Nàng gật đầu. Sở Dật và Mộc Trường Ninh dùng 1 chiếc chủy thủ, cắt 1 phần tóc của mình rồi để trên bàn. Sau đó, hai người cầm chén rượu của mình lên, đồng thanh nói: “Nhất bái thiên địa - Nhị bái cao đường - Phu thê giao bái.”
Xong, 2 người nhìn nhau cười. “Ta Sở Dật/Mộc Trường Ninh nguyện đời đời kiếp kiếp chỉ có nàng/chàng ấy”, rồi họ cùng uống cạn sạch chén rượu. Thân thể hai người đồng loạt ngã xuống.
“Thượng Cung” chính thức hoàn.