Cả Giản Ngân và Lâm Minh Vũ đều không ngờ Lãnh Thiên Hàn lại xuất hiện ở chỗ này. Cô buộc miệng hỏi: “Ơ bảo bối, em đã bảo anh mua đồ rồi ở nhà chờ em mà?”
“Nguyên liệu anh để trên xe, định đến đón em cho em bất ngờ, không ngờ lại gặp người không quen.”
Lâm Minh Vũ chỉ hơi bất ngờ 1 tí, rồi mỉm cười rồi chào hỏi: “Satan, à không phải, bây giờ tôi nên gọi là Lãnh Đại thiếu gia nhỉ?”
“Lâm tổng nay cũng khí thế quá đấy, đến cả bạn gái của tôi mà anh dám uy hiếp.”
“Không biết đây là bạn gái của Lãnh tổng, xin thứ lỗi. Mong cô bỏ qua những lời nói mạo phạm lúc nãy của tôi.”
“Bố thằng điên. Về thôi, anh đói lắm rồi.”
Giản Ngân lườm Lãnh Thiên Hàn 1 cái, sau đó quay qua Lâm Minh Vũ, châm biếm: “Không có lửa làm sao có khói. Nếu cô Bạch vẫn dùng những trò mèo đó thì tôi cũng không ngại đối đầu với Bạch gia và Lâm gia đâu. Về thôi bảo bối.”
“Tạm biệt Lâm tổng, sau này chúng ta còn dài.”
Lâm Minh Vũ nhìn 2 người đi càng lúc càng xa, khóe miệng nhếch lên. Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu thôi!
...
Về đến căn hộ, Giản Ngân lên phòng tắm rửa, còn Lãnh Thiên Hàn ở bếp nấu lẩu. Lúc dọn ra bàn rồi, cả 2 người vẫn không nói lời nào. Giản Ngân thấy sắc mặt anh không tốt, mở lời: “Anh không hỏi em gì à?”
“Không.”
“Chứ sao nhìn sắc mặt anh kém thế?”
Lãnh Thiên Hàn cố nén cơn giận lại, nói: “Tên khốn đó lại dám thầm thương trộm nhớ bạn gái anh.”
Giản Ngân hơi bất ngờ với câu trả lời này. Cô không nghĩ đến lý do này luôn đấy... Nhìn vẻ mặt “anh đang ghen, em dỗ anh đi” của Lãnh Thiên Hàn mà cô không nhịn được cười. Ôi sao mà đáng yêu thế~
Cô gắp 1 miếng thịt rồi đút anh. “Ăn đi này rồi hạ hỏa.“. Truyện Khoa Huyễn
“Một đũa nữa anh mới hết giận.”
“Rồi rồi.”
Hai người rất nhanh đã ăn xong nồi lẩu lớn. Sau đó, Giản Ngân cùng Lãnh Thiên Hàn cùng ra sofa ngồi xem phim. Đột nhiên anh dặn cô: “Em đừng tiếp xúc với tên Lâm Minh Vũ đó. Hắn ta rất nguy hiểm.”
“Em biết.” Sao cô lại không biết được hắn đáng sợ cỡ nào, không chỉ máu lạnh mà còn kiêu ngạo. Nhưng cô phải trả thù. Vì lý do gì bọn chúng sống tốt còn cô lại phải chết như vậy?
“Mọi việc cứ để anh lo, em chỉ cần yên ổn đóng phim rồi trở thành Ảnh Hậu là được.”
Giản Ngân nghe vậy thì cười phá lên. “Bảo bối, anh có lòng tin với em như vậy à?”
“Đương nhiên, phu nhân là nhất.”
Giản Ngân chỉ cười không nói gì. Thù của cô, cô phải tự mình trả. Chậc, có vẻ sau này cô sẽ chạm mặt hắn hơi nhiều đây!
...
Hôm sau, Giản Ngân đến sớm để tập luyện. Đạo diễn sợ cô sẽ không diễn nổi cảnh chinh chiến này, nhưng khi thấy cô 1 tay nhấc cây thương dài 2 mét nặng gần 20 kg, ông mới thấy mình lo xa quá rồi.
“Giản Ngân này, nhìn không ra cô khỏe như vậy đó.”
Lãnh Hiên ở bên cạnh chen vô 1 câu. “Lúc ở nước ngoài cô ấy là 1 cascadeur chuyên nghiệp đấy.”
“Thì ra là vậy. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Người hướng dẫn cho Giản Ngân cũng gật đầu. “Căn cơ võ thuật của cô ấy cũng rất tốt.”
Cảnh thứ 32.
Vì người đứng đầu Mộc gia cũng chính là cha của Mộc Trường Ninh, Mộc Tôn Uy, bị thương nên lần chinh chiến này nàng cùng ca ca của mình Mộc Duật Hành ra ngoài chiến trường.
Vì thân nữ nhi nên có rất nhiều lời nhạo báng nàng, nhưng Mộc Trường Ninh không hề bận tâm. Khi tạm biệt, Sở Dật cười chúc nàng 1 câu: “Khải hoàn trở về.”
Trên chiến trường, ánh mắt cô vô cùng lạnh lùng. Nếu ở trong cung, cô là 1 thiếu nữ hoạt bát đáng yêu thì bây giờ, cô gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Nhìn cảnh Giản Ngân dùng thương đánh giặc, hầu như mọi người ở đây đều rất bất ngờ. Không ngờ thân thủ cô ấy lại tốt như vậy!
Dĩ nhiên, người vui nhất ở đây là Tằng Mộ rồi. Ông có lòng tin rằng bộ phim này sẽ nhanh chóng quay xong thôi!