Bọn chúng tiến lên, tách Giản Ngân và Giản Ân ra. Cô không kháng cự, vì điều này sẽ còn kích thích hắn, cô chỉ cười nhẹ nói: “Tao khuyên bọn mày bỏ tay ra, nếu không tất cả không còn cái mạng để mà chơi gái đâu.”
Nghe cô nói vậy, cả đám cười lớn. Nực cười quá đi mất, một con tin lại đang uy hiếp bọn họ. “Mạnh miệng thật đấy, có vẻ cô em chưa hiểu tình cảnh của mình rồi.” Nói xong hắn tiến lại, định xé quần áo cô ra.
Bỗng, một gã đàn ông béo ú chạy vào, thở hồng hộc. “Lão đại, có người xông vào đây.”
“Là kẻ nào?”
“Tôi không biết. Nhưng hình như tất cả đều là sát thủ và lính đánh thuê đấy ạ.”
Giản Ngân nghe vậy, trong lòng mừng thầm. Cuối cùng bảo bối cũng đến cứu cô rồi!
“Đi ra một chút, xem thử kẻ nào to gan đến vậy.” Tên lão đại bỏ tay khỏi người Giản Ngân, chuẩn bị ra ngoài. Khi hắn chuẩn bị mở cửa thì “rầm”, Đường Tấn và Nolan đạp bay cả cánh cửa. Gã đàn ông không kịp tránh đi nên dính thẳng vào tường.
Thấy hai người đang nằm dưới đất, quần áo có chút lộn xộn, Đường Tấn không nói lời nào liền tiến đến, đánh hết mấy tên còn lại rồi mở khóa còng. Giản Ân vội lập tức lao thẳng vào lồng ngực anh, nức nở. “Hu hu tôi sợ quá. Bọn chúng định...”
Đường Tấn xoa đầu cô bé trấn an: “Không sao rồi, có tôi ở đây”, rồi anh quay qua hỏi Giản Ngân: “Bà chủ, cô không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
Chỉ vừa dứt lời, một bóng dáng cao lớn anh tuấn tiến vào. Lãnh Thiên Hàn vội cởi chiếc áo vest của mình ra rồi che cho cô, sắc mặt tràn đầy sát khí. “Giết hết, không chừa 1 tên nào.”
Sau đó anh quay lại, bế cô lên. “Về thôi.”
“Khoan đã, đợi em 1 lát.” Cô tiến đến tên mặt có hình xăm, cũng chính là tên đã tát cô 2 cái. Giản Ngân lấy con dao từ tay của Nolan, rồi quay qua bảo Đường Tấn: “Che mặt Ân Ân lại.”
Đường Tấn nghe cô nói liền làm ngay. Cơ hô khi lời vừa dứt cô cầm dao rạch xuống mặt hắn. Tên đó chưa kịp la lên thì cô đâm thẳng vào tim hắn. Ánh mắt cô đỏ ngầu, cô nhỏ giọng nói: “Đây là hậu quả của việc tát tao.”
Sau đó, cô nhìn qua tên lão đại. Vừa định tiến lên thì Lãnh Thiên Hàn đã ôm lấy cô từ phía sau. “Đừng giết hắn, bẩn tay em.”
“Khi nãy hắn định cưỡng bức em. Còn tên tóc vàng kia, hắn muốn hại Ân Ân.”
“Để anh phế hắn. Hắn không đáng để em động thủ.”
Giản Ngân cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh. “Về thôi bảo bối, em mệt rồi.”
...
Về đến căn hộ, Giản Ngân liền lao vào phòng tắm. Cô ra sức rửa sạch những chỗ bị bọn chúng động vào, đến khi đỏ rát lên cô mới dừng lại.
Nhìn Lãnh Thiên Hàn đang ngồi ở phòng khách chờ, sát ý của cô cũng vơi dần. Cô không dám nghĩ đến việc nếu anh ấy không đến kịp, số phận cô sẽ ra sao?
“Ân Ân sao rồi anh?”
“Đường Tấn đã đưa về rồi. Dù sao hôm nay cũng đã bị kinh sợ.”
Cô tiến lại, dựa vào anh. Mùi hương quen thuộc làm cho cô an tĩnh lại. Quả nhiên chỉ có người đàn ông này mới khiến cô có cảm giác an toàn như vậy.
“Tạ gia anh đã xử lý. Về phần Tạ Như Ý em muốn thế nào?”
Giản Ngân nghe đến tên cô ta, ánh mắt trầm lại. “Cô ta chỉ còn 2 cảnh quay, đợi xong rồi xử lý luôn.”
“Được, chiều em.”
Đêm nay, tại Kinh thành, sóng dữ nổi lên, máu tanh khắp nơi.
Các chi nhánh của Tạ gia liên tục gặp họa. Người đứng đầu các nơi đều bị giết sạch. Chỉ trong vòng một tiếng ngắn ngủi, Tạ gia mất đi rất nhiều tâm phúc.
Tạ gia chủ nhận được tin tức, như già đi chục tuổi. Ông vội gọi điện cho các thế lực khác cứu viện nhưng tất cả đều từ chối.
Lúc này, Tạ Như Ý trở về. Ông ta không nói không rằng liền ném thẳng khay trà vào người cô ta. Tạ Như Ý khó chịu, cô ta quát lên: “Cha đang làm gì vậy?”
“Mày... đồ nghiệt chướng, Tạ gia sắp tan tành rồi.”
“Cha đang mê sảng à?”
Ông ta run run chỉ tay vào cô ta. “Mày bắt cóc bạn gái Lãnh Thiên Hàn làm gì, hắn ta sắp giết đến nơi rồi.”
“Gì cơ?”
“Giản Ngân đó là bạn gái danh chính ngôn thuận của hắn, mày nghĩ cô ta chỉ là tình nhân à? Mày biết thân phận của cô ta không, là hacker Jane đấy.”
Tạ Như Ý nghe vậy, ngồi bệt xuống. Đương nhiên cô ta biết đến Jane, người đã hack thông tin cơ mật của 1 nước, làm nước đó biến mất trên bản đồ. Làm sao ngờ được...
“Xong rồi, Tạ gia xây dựng bao đời bị mày phá hủy rồi...”