Một đêm dài trôi qua. Sáng hôm sau, Giản Ngân mang 1 ít đồ đến thăm Giản Ân. Nhìn mắt cô bé sưng húp lên, cô tiến lại hỏi thăm: “Em không sao chứ?”
“Không sao ạ. Sao chị đến sớm thế?”
“Chị mua đồ ăn sáng đến. Dù sao hôm nay cũng không có cảnh quay, lát nữa đi mua quần áo mới.”
Cô bé xấu hổ, hơi cúi mặt xuống. “Chị Ngân tốt thật đấy, em không giúp được gì cả.”
Giản Ngân định an ủi nhưng cô bé bỗng nhiên ngẩng mặt lên, ánh mắt vị cùng kiên định: “Em sẽ cố gắng phụ giúp chị nhiều hơn nữa, cũng sẽ cố gắng học để kiếm thật nhiều tiền.”
Nhìn cô bé tràn trề sức sống, cô có chút buồn cười. “Ăn nhanh rồi đi với chị.”
Hai người dạo 1 vòng trung tâm mua sắm, mua rất nhiều quần áo. Đến một cửa hàng bán đồ nam, Giản Ngân chần chừ 1 chút rồi bước vào trong. Cô nhìn từng mẫu, rồi quyết định mua 1 bộ vest màu xám tro và 1 chiếc cà vạt đen. Lãnh Thiên Hàn đẹp như vậy, chắc chắn màu này sẽ hợp!
Giản Ân thấy vậy, cánh tay chọc chọc: “Chị mua cho bạn trai đúng không? Có phải là anh đẹp trai hôm qua đúng không?”
Cô cũng chẳng giấu giếm. “Ừ. Sao vậy?”
Cô bé tò mò hỏi: “Ai tỏ tình trước ạ? Chắc là chị đúng không?” Giản Ngân lắc đầu. “Không phải, là anh ấy. Nhìn em như thế này, thích ai rồi à?”
Giản Ân hơi đỏ mặt, giọng lí nhí: “Không có.”
Nhìn cái dáng vẻ thẹn thùng của cô bé, cô có chút bất ngờ. Không ngờ cô bé mới lên Kinh thành 3 tháng mà đã có người mình thích rồi. Dù sao bản thân cũng là chị gái, cô mỉm cười: “Được rồi, sao chị có thể không biết em đang nghĩ gì. Sau này nhớ dẫn ra mắt chị đấy.”
Sau đó hai người đến khu trang sức. Giản Ngân chọn 1 chiếc vòng tay ngọc trai.
Khi chuẩn bị thanh toán thì một giọng nói vang lên: “Tôi muốn mua chiếc vòng này.”
Hai người nhìn qua, thấy một cô gái khá xinh đẹp đang nhìn chằm chằm vào mình. Ồ, lại là người quen, một trong những người cô chưa xử lý, Thục phi trong “Thượng cung”: Lý Sương.
Giản Ngân mỉm cười nói: “Tiền bối, lâu rồi không gặp.”
Lý Sương nhếch miệng, vẻ mặt có vẻ tự đắc. Nhưng, câu nói sau làm sắc mặt cô ta đen lại. “Một thời gian không gặp, suýt nữa em không nhận ra tiền bối luôn đấy.”
Nghe thì câu này khá bình thường, nhưng một người hèn mọn như cô ta lại hiểu thành bản thân đang bị chê xấu. Lý Sương nhìn cô đầy châm chọc: “Nghe nói cô đang đóng vai nữ chính của “Nắng hạ”? Không biết lại bò lên giường của ai rồi.”
Giản Ngân chỉ mỉm cười rồi kêu nhân viên tính tiền. Cô không có tâm hơi đâu mà nói chuyện với con điên này.
“Vâng ạ.” Bỗng Lý Sương giật lại vòng tay, ném ra 1 tấm thẻ rồi lớn giọng: “Cô ta chưa tính tiền thì tôi có quyền trả, đúng không?”
Nhân viên rơi vào khó xử. Giản Ngân thấy vậy, liền lấy cái thẻ đen trong túi ra. Lý Sương nhìn thấy, sắc mặt có chút biến sắc sau đó trấn tĩnh lại.
“Chậc, lấy thẻ giả ra uy hiếp ai vậy?”
Cô không để ý đến cô ta, giành lại chiếc vòng tay rồi bảo nhân viên. “Quẹt giúp chị thẻ này.”
Nhân viên cũng nghĩ là thẻ giả, nhưng sau khi thấy dòng chữ “đã thanh toán” trên màn hình, anh ta lập tức đặt vào hộp cẩn thận rồi đưa Giản Ngân.
Cô bỏ thẻ vào túi, cầm lấy cái hộp. “Ân Ân, đi thôi.” Khi đi ngang qua Lý Sương, cô nhỏ giọng bảo: “Cứ tận hưởng hôm nay đi, không thì ngày mai hối hận.”
Câu nói đó cứ quanh quẩn khiến người Lý Sương đổ 1 tầng mồ hôi lạnh. Đến khi cô ta bình tĩnh lại thì người đã đi mất.
Hai người ra ngoài dạo cả ngày. Đưa Giản Ân về, cô về nhà, mở laptop lên.
Lần này, cô không chỉ gửi ảnh cho truyền thông mà còn gửi cho vợ của kim chủ Lý Sương. Cô chỉnh sửa ảnh và video lên độ phân giải cao nhất, kèm thêm một tin nhắn.
[Lý Sương, Thục phi của “Thượng cung.]
Rất nhanh, bên kia hồi âm lại.
[Cô là ai?]
[Anti-fan. Không cần cảm ơn tôi, địch nhân của địch nhân là bằng hữu.]
[Cô muốn gì?]
[Làm cô ta thân bại danh liệt. Tôi muốn thấy kết quả trong ngày mai.]
[Được.]
Nhìn khung trò chuyện, Giản Ngân nhếch miệng. Muốn đấu với tôi? Còn khuya.