Sau đó, bầu không khí cũng trở lại bình thường. Mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Đặc biệt là cha Lãnh và David, vì hai người lâu rồi chưa gặp nhau nên ăn uống tới bến.
“Kiệt này, con dâu cậu xinh quá! Thằng nhóc nhà cậu thật có phúc nha~”
“Đương nhiên, con bé là niềm tự hào của Lãnh gia đấy.”
“Haizzz, tiếc con thằng con tôi, ba mươi tuổi rồi vẫn chưa có bạn gái. Con dâu xinh đẹp như này tôi cũng muốn.”
Cha Lãnh liền liếc ông ta một cái. “Tụi nhỏ chỉ chưa làm đám cưới thôi, nhưng đăng kí rồi.”
“Đến lúc đó nhớ mời tôi. Tôi sẽ vận động cả châu Âu đến.”
“Ha ha.”
Ở bên này hai người lớn vui vẻ với nhau, còn bên kia...
Lãnh Thiên Hàn nhìn chằm chằm Ivor, muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
Cmn, tên này lại giúp đỡ Lâm Minh Vũ. May là daddy anh là bạn thân của cha hắn ta nên mọi chuyện mới giải quyết đơn giản như vậy. Nếu không, chắc chắn sẽ có đổ máu xảy ra.
Ivor lên tiếng trước. “Khụ tôi xin lỗi, tại lúc trước hắn ta có tìm đến tôi hợp tác nên là...”
“Lúc trước người cứu hắn là anh?”
“Đúng rồi.” Sau đó anh ta nhìn về phía Giản Ngân, cúi đầu xin lỗi. “Nếu biết như vậy tôi chắc chắn sẽ không hợp tác với hắn ta.”
“Không sao, dù sao thì bây giờ hắn cũng đã nằm trong tay chúng tôi rồi.”
“Vâng vâng. Mọi người cứ xử lý hắn thoải mái.”
...
Sau khi tạm biệt hai người kia, cha Lãnh về công ty, còn Lãnh Thiên Hàn đưa cô đến mật thất của Lãnh gia, nơi giam giữ mấy kẻ gián điệp.
Giản Ngân nhìn thấy Bạch Y Y bị trói đứng, cô hỏi anh: “Anh chưa xử lý cô ta à?”
“Em muốn cô ta chết như thế nào?”
Cô cầm con dạo rọc giấy, mở cửa phòng giam tiến vào.
Bạch Y Y nghe tiếng bước chân, khẽ mở mắt nhìn. Thấy người đang tiến lại, cô ta muốn hét lên nhưng chỉ có thể phát ra vài tiếng “ưm ưm“.
“Từng là Đại tiểu thư của Bạch gia mà bây giờ lại như thế này, tiếc thật.”
“À quên xin lỗi, cô không nói chuyện được. Vậy tôi nói cô nghe ha?”
Vừa nói, cô vừa nhìn xuống ngực cô ta, đúng hơn là trái tim nằm phía trong.
“Tôi muốn đâm cô một mạng lắm, nhưng dù sao đây cũng là trái tim của tôi, tôi không làm như vậy được.”
“Cô xem, cô còn sống được đến tận bây giờ chẳng phải là nhờ Lâm Minh Vũ moi tim cô ra đưa tôi sao?”
Ánh mắt Bạch Y Y trở nên sợ hãi, thân thể cô ta không nhịn được mà run lên. Rõ ràng Lâm Hải Đường đã chết rồi, sao cô ta lại nói...
Giản Ngân ghé sát tai cô ta, nói nhỏ: “Lâm Hải Đường tôi trở về báo thù các người.”
Thấy vợ mình muốn động thủ, Lãnh Thiên Hàn vội kéo cô ra ngoài. “Đừng làm bẩn tay.”
“Em muốn thấy tên Lâm Minh Vũ.”
“Được.”
Nhìn người đàn ông cao ngạo bây giờ đang bị dây xích trói lại, cô cũng không có biểu hiện gì.
“Em muốn nói chuyện riêng với anh ta.”
“Nhưng...”
“Chỉ 10 phút thôi.”
Đợi Lãnh Thiên Hàn ra ngoài, cô nhếch miệng cười: “Lâm tổng thấy ổn chứ?”
“Ổn, đương nhiên là ổn.”
“Tôi có thể hỏi tại sao anh lại truy sát tôi không? Dù sao tôi với anh cũng chẳng quen biết gì, anh làm vậy tôi có chút thắc mắc đấy.”
Hắn ta cười lớn: “Vì cô dám sử dụng tên Jane, đó là tên của em gái tôi. Cô là ai mà dám gọi mình như vậy?”
Nghe Lâm Minh Vũ nói hai từ “em tôi”, không hiểu sao trong lòng cô có chút nhói. “Chỉ như vậy?”
“Nhìn thấy ánh mắt cô, tôi lại nhớ đến nó. Nếu không phải gương mặt hai người khác nhau tôi còn nghĩ hai người là một, dù con bé đã chết rất lâu rồi.”
Giản Ngân cảm thấy nơi này làm cô không khỏe, cô nhếch miệng rồi nói: “Nếu cô ấy còn sống thì sao?”
“Chính tay tôi đã bế xác nó đến lò hỏa thiêu, không có chuyện nó còn sống.”
Giản Ngân không nói gì nữa, cô liền rời đi. Ngay khi cánh cửa khép lại, một giọt nước mắt của Lâm Minh Vũ rơi xuống.
“Đi thôi, em không muốn ở đây nữa. Hai người đó, anh giết hết họ đi.”
“Được.”