Thời gian sau, Giản Ngân bắt đầu tập trung vào công việc.
Thời gian qua có quá nhiều việc xảy ra, nên cô quên mất bản thân là một diễn viên rồi.
Cô nhận thêm một bộ phim cùng hai quảng cáo. Dù sao kiếp trước cô ăn nằm với cái máy tính nhiều rồi, kiếp này cô muôn bản thân được tự do bay bổng.
Cô chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi, đời phía trước còn dài. Thậm chí cô còn bàn với Lãnh Thiên Hàn sau khi quay xong bộ phim này hai người sẽ cùng đi du lịch.
Ba người Lãnh gia nghe vậy liền lập tức phản đối. Ở nhà hết đi, một đứa là Lãnh gia chủ, một đứa là diễn viên, đi hết rồi Lãnh gia giao cho ai quản lý?
Sau khi bữa tiệc đóng máy kết thúc, Giản Ngân liền rời khỏi nhà hàng. Cô đưa tay xoa xoa bụng mình.
Mấy đứa nhỏ này, xuất hiện không đúng lúc chút nào hết. Triệt để phá hỏng hết kế hoạch của cha mẹ rồi!
Cảm thấy khó chịu, cô vội lấy chiếc khăn tay trong túi xách ra che miệng lại.
Đường Tấn thấy sắc mặt cô không ổn, cộng thêm việc cô bị buồn nôn, anh lập tức hỏi: “Bà chủ, cô... cô có thai rồi?”
“Ừm.”
“Tốt quá tốt quá, bà chủ đợi tôi đi lấy xe, tôi lập tức đưa cô về Lãnh gia.”
“Mau lên.”
“Vâng vâng.”
Đường Tấn vừa chạy xe đến thì bỗng rất nhiều phóng viên từ đâu tiến lại. Anh còn chưa kịp dừng xe lại thì bọn họ đã bao vây Giản Ngân, điên cuồng đưa ra câu hỏi.
“Nghe nói cô đang mang thai ạ?”
“Việc này có thật không ạ?”
Đường Tấn muốn chen vô nhưng bọn người này quá đông. Giản Ngân tay vịn vào tường, gật đầu. “Ừ, đúng vậy.”
Có được tin tức, bọn họ tiếp tục sấn lên.
“Cô còn chưa có bạn trai, đây là con ai ạ?”
“Hay là cô bị bao dưỡng?”
“Có phải cô đang mang thai hộ không ạ?”
Hàng loạt câu hỏi ập tới, cộng thêm bọn phóng viên vây kín xung quanh khiến cho sắc mặt cô càng thêm tái mét.
Đường Tấn chen đến chỗ Giản Ngân, vội đỡ lấy cô. Anh muốn đưa cô lên xe thì bị bọn họ cản lại.
“Có phải cô có thai với quản lý của mình không?”
“Nghe đồn hai người rất thân thiết, đây có phải sự thật không?”
Lúc này, bỗng rất nhiều vệ sĩ tiến vào, tách hai người với bọn phóng viên.
Một chiếc Ferraru đỗ lại, một người đàn ông bước ra.
Ngay khi anh ta xuất hiện, bầu không khí liền lạnh xuống. Mọi người đều cảm thấy có một cỗ áp lực đang đè lên người. Má ơi khí tràng của anh ta thật khủng khiếp.
Lãnh Thiên Hàn vội tiến lại chỗ Giản Ngân, bế cô lên. Cô buột miệng kêu lên: “Bảo bối.”
“Về nhà thôi.”
Bọn phóng viên ngây người giây lát, vội cầm micro hỏi.
“Đây có phải là con anh không?”
“Hai người là quan hệ gì?”
Lãnh Thiên Hàn bực mình, lạnh giọng nói: “Thứ nhất, chúng tôi đã kết hôn, Giản Ngân là vợ hợp pháp của tôi. Thứ hai, Đường Tấn là thuộc hạ của tôi, họ là quan hệ chủ tớ. Thứ ba, nếu vợ con tôi mà bị gì thì Lãnh tộc chúng tôi sẽ ném các người vào tù hết.”
Lãnh Thiên Hàn đưa Giản Ngân về Lãnh gia, rồi bế cô vào phòng khách.
Cụ Lãnh, cha mẹ Lãnh đều đang sai giúp việc bọc lại những chỗ nhọn, sàn nhà bây giờ cũng được trải thảm nhung mềm.
Thấy hai người về, ba người vội chạy lại.
“Con bé này, chuyện lớn thế này sao con lại không nói cho chúng ta biết?”
“Lỡ như Hàn Hàn mà không đến kịp thì thế nào?”
Giản Ngân cười cười nói: “Con xin lỗi, làm mọi người lo lắng rồi.”
“Bụng con còn nhỏ, tuần sau tìm ngày lành tháng tốt tổ chức lễ cưới luôn đi. Mọi việc cứ để Lãnh gia chuẩn bị.”
“Em nói đúng. Còn phải lên danh sách khách mời, rồi váy cưới nữa,...”
“...”
Nhìn bốn người nhộn nhịp như vậy, cô cười khẽ. Mọi người thật là...