Cứ nghĩ mọi việc đã chấm hết nhưng không ngờ, đó lại là bắt đầu của một chuỗi việc đổ lên đầu Giản Ngân.
Trong lúc quay phim, có nhiều cảnh cần được thực hiện trên cao nhưng vài lần máy quay lại rớt vào người cô. Hoặc khi lái xe ra ngoài, không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà nhiều chiếc xe lại tông vào xe cô.
Lần nguy hiểm nhất là có sát thủ đến tận biệt thự của cô. Cấp thấp thì không nói, nhưng mà cả 4 người lại là cấp A+. Giản Ngân cũng muốn bật nút like cho người thuê bọn họ, hắn cũng coi trọng cô quá rồi.
Đối phó với bọn cấp A+ chủ là chuyện nhỏ, nhưng bắt đầu từ cấp S trở lên mới khó nhằn. Dù kiếp trước cô có là cấp SSS đi chăng nữa, nhưng thân thể này dù tập luyện cỡ nào cũng chỉ đến SS là cùng.
Lúc đầu tâm tình cô còn tốt, chỉ đánh bọn chúng còn một phần ba cái mạng. Nhưng liên tiếp như vậy, cô dứt khoát điều tra từng tên, rồi quăng cho những kẻ treo thưởng đầu bọn chúng. Dù tiền không quá nhiều nhưng cô có thể trút giận.
Đến khi quay xong “Gia đình”, Đường Tấn và cô quyết định không nhận phim mới nữa. Đùa à, bây giờ ra ngoài chẳng khác nào tặng mạng cho chúng.
Bỗng, trên mạng xã hội xuất hiện hình ảnh của cô nhi viện Tường Vi, nói rằng cô chỉ là một cô nhi chứ không phải thiên kim tiểu thư gì cả.
“...” Chứ cô cũng có nói như vậy bao giờ.
Giản Ngân không đọc bình luận trên mạng, cũng chẳng phản bác làm gì. Cộng đồng mạng là vậy, chỉ toàn được nước lấn tới.
Không ngờ, bọn phóng viên này lại đến tận cô nhi viện. Viện trưởng đã đóng cửa lại, nhưng bọn họ vẫn luôn bám lấy ở đó.
Giản Ngân mặc kệ nguy hiểm của mình, chạy về Nam thành. Khi vừa bước ra khỏi xe, mấy người này liền lập tức bao vây lấy cô, hỏi cô đó có phải sự thật không.
Cô gật đầu. “Đúng, tôi là một cô nhi, đây là nơi tôi lớn lên.”
Có một người hỏi: “Vậy sao có tin đồn cô nói mình thuộc gia tộc nào?”
“Tôi chưa bao giờ nói bản thân xuất thân từ danh viện hào môn cả.”
“Sao cô không nói mình là một cô nhi?”
“Thứ nhất, tôi không có lý do gì đột nhiên nói với cả thế giới tôi là một cô nhi. Thứ hai, nói để giống bây giờ, cho các người bao vây cô nhi viện của tôi?”
“Một cô nhi như cô tại sao lại chọn làm diễn viên?”
Giản Ngân nghe nói vậy liền liếc về phía kẻ hỏi câu đó. Cô nhếch miệng: “Luật pháp nào quy định cô nhi không thể làm diễn viên? Xuất thân của tôi không tốt, nhưng điều đó liên quan gì đến lựa chọn nghề nghiệp?”
“Cô chỉ mới 21 tuổi mà đã vào nghề, vậy là cô trực tiếp bỏ qua đại học?”
Thấy Giản Ngân muốn tiến lên đánh người, Đường Tấn vội ngăn cản. Bà chủ, cô bình tĩnh đi mà!
“Anh có thể lên mạng, tìm hiểu về 1 trong những thủ khoa đầu ra của Đại học Nam LA ở Mỹ, sẽ có tên tôi.”
Bọn phóng viên lập tức lấy điện thoại ra. Khi thấy danh sách, tất cả bọn họ đều giật mình. Mẹ ơi, cô ấy chỉ cần học 1 năm rưỡi đã tốt nghiệp, hơn nữa điểm đầu vào và đầu ra đều là tuyệt đối!
“Tìm ra chưa? Giờ còn ai muốn hỏi gì nữa?”
“...” Còn gì nữa đâu mà hỏi, bọn họ cảm thấy như đang tuyên truyền miễn phí về sự học bá của cô vậy.
“Nếu không còn, mời mọi người trở về. Nếu có thắc mắc vui lòng liên hệ với quản lý của tôi, đừng làm người khác liên lụy.”
“Vâng vâng, xin lỗi, bọn tôi đi ngay đây.”
Đợi tất cả rời đi, cô mới vào trong cô nhi việm hỏi thăm mọi người, đồng thời đem một ít đồ đến cho viện trưởng.
“Cảm ơn con, may là bọn họ đi rồi, chứ nếu không ta cũng không dám để bọn trẻ ra ngoài.”
“Tại con mà mọi người bị liên lụy, con xin lỗi.”
“Không sao không sao, Giản Ân sao rồi con? Con bé vẫn khỏe chứ?”
“Dạ vâng, có dịp bọn con sẽ cùng về.”