Diễn xong phân cảnh đầu tiên, Giản Ngân như có như không liếc nhìn Tạ Như Ý. Khi nãy, cô cảm nhận được sát ý của cô ta hướng về mình. Trời ạ, cô có làm gì không đúng với cô ta đâu nhỉ?
Do đây là bộ phim được đầu tư lớn, cộng thêm dàn diễn viên đều đã có kinh nghiệm nên các cảnh quay đều hoàn thành rất thuận lợi.
Giản Ngân đi đến phòng trang điểm, bỗng cô nghe thấy tiếng quát bên trong.
“Kêu cô làm thì cô làm đi. Được phục vụ chị Như Ý là may mắn của cô rồi, đừng có mà chống đối.”
“Nhưng.. tôi không phải trợ lý của chị ấy.”
Vừa nghe âm thanh của Giản Ân, cô vội tiến vào. Trên mặt sàn, cô bé đang nửa ngồi nửa quỳ, một bên má đã sưng lên. Các mảnh thủy tinh vụn nằm đầy quanh chân cô ấy.
Trợ lý của Tạ Như Ý định vung thêm 1 cái tát, nhưng Giản Ngân đã kịp thời cầm tay cô ta lại. Sắc mặt cô có chút âm trầm, không khỏi dùng lực có chút mạnh.
“Cô bỏ tay tôi ra, ỷ mình là nữ chính rồi lên oai à?”
“Cô đang làm gì với trợ lý của tôi?”
Ả ta “hừ” một cái. “Tôi chỉ nhờ cô ta đem nước đến cho chị Như Ý thôi.”
Giản Ngân nghe cô ta nói xong, nhếch miệng cười. Cô giơ tay tát cô ta 2 phát. “Hai cái tát này, nhớ cho kĩ. Người của tôi không phải cô muốn sai gì thì sai.”
“Cô...”
“Chát”, lại một âm thanh giòn giã vang lên. Mặt của trợ lý nghiêng sang 1 bên, khóe miệng cũng có chút bị rách. Lúc này cô ta bắt đầu điên lên. “Cô có quyền gì mà...”
Giản Ngân tốt bụng cho cô ta thêm 1 bạt tay nữa. “Nói tiếp.”
“...” Nói cho bị đánh tiếp à?
Mặt của người trợ lý đó lúc này đã sưng chù vù như heo. Giản Ngân tát cũng rất đều, mỗi bên hai cái. Sưng một bên nhìn mất thẩm mỹ lắm.
“Nhớ cho kĩ ngày hôm nay, sau này đừng hòng đụng đến trợ lý của tôi.”
Đợi cô ta đi rồi, Giản Ân đứng lên ôm cô một cái: “Aaaa chị Ngân ngầu quá đi mất!”
Giản Ngân xoa đầu cô bé. “Có chị đây, không ai bắt nạt em được đâu.”
“Vâng ạ.”
...
Người trợ lý ôm cái mặt sưng của mình trở về. Tạ Như Ý thấy vậy, nhíu mày. “Bị sao vậy?”
Người trợ lý đó khóc lóc kể lại mọi chuyện. Tạ Như Ý nghe xong thì ném thẳng hộp phấn trang điểm vào cô ta. “Ngu xuẩn. Cô đúng là đồ ăn hại, có mỗi một việc mà làm cũng không xong.”
Tạ Như Ý phát tiết xong thì ra ngoài. Cảnh quay tiếp theo là của cô ta với Giản Ngân. Khi lướt qua, cô ta châm chọc 1 câu: “Cô Giản khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác rồi.”
Dù sao cũng đã bắt đầu kết thù, Giản Ngân cũng mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn Ảnh hậu tương lai quá khen.”
Tạ Như Ý nghe xong thì đen mặt lại. Cô ta rõ ràng đang ám chỉ việc cô vào nghề đã 4 năm nhưng chưa đạt được bất kì giải thưởng nào, dù được đề cử rất nhiều giải thưởng lớn nhưng chỉ là “đề cử“.
Nhìn cái vẻ mặt muốn “ăn tươi nuốt sống” cô của Tạ Như Ý, Giản Ngân thở dài. Tốt lắm, giờ có thêm 1 địch nhân rồi!
Vì bộ phim này chủ yếu nói về quân đội, nên bọn họ đến thẳng khu đặc huấn để quay. Con trai còn tốt, chứ các diễn viên nữ đều muốn khóc. Nơi đây tuyệt đối là địa ngục mà.
Các diễn viên khác nhìn hai người mặc quân phục, có chút tán thưởng. Nếu Tạ Như Ý biến bản thân trở nên sắc sảo thì ở Giản Ngân, bộ quân phục khiến khí thế trên người cô trở nên uy nghiêm, mạnh mẽ.
Trợ lý khác của Tạ Như Ý thấy vậy làu bàu: “Cũng không đẹp bằng chị Như Ý.”
Đạo diễn hài lòng gật đầu. “Được, vậy chúng ta bắt đầu.”
Tạ Như Ý xuất thân từ hắc bang, cô ta tự tin về võ lực của mình. Nhưng bản thân lại không biết 1 điều, kiếp trước Giản Ngân được đào tạo tại Lâm gia, lại thêm khoảng thời gian cô đi theo Lãnh Thiên Hàn học được không ít thứ.
“Bắt đầu.”
Vừa dứt lời, Tạ Như Ý liền lao vào tấn công. Từng chiêu ra tay vô cùng nhanh, lại rất tàn độc. Giản Ngân giật giật khóe miệng. Cô ta là đang muốn giết cô đấy à...