Đúng 3 tiếng sau.
“Giản Ngân! Bà ra như thế này mà giấu tôi?”
Đang ngủ, cô giật mình tỉnh dậy, thấy tên Lãnh Hiên đang đứng trước đầu giường.
“Ôi mẹ ơi... Lãnh Hiên, ông định hù chết tôi đó hả?”
“Bỏ qua đi. Bà bị làm sao mà nặng thế này?”
“Không cẩn thận bị xe quẹt trúng. Mà sao ông biết tôi ở đây vậy?”
Lãnh Hiên hơi đẩy cặp kính đen, mặt vênh lên. “Bổn thiếu gia có tay chân cả, không gì không biết”
Giản Ngân cũng không hỏi gì thêm. Có nhiều chuyện không nên biết thì tốt hơn.
Lãnh Hiên hỏi cô: “Bà còn phải nằm bao lâu?”
“Bác sĩ nói chắc khoảng 3 tuần nữa.”
“Lâu vậy...”
Bây giờ cô mới nhìn kĩ người trước mặt. Ngũ quan khá tinh xảo, dáng dấp phải gọi là thuộc dạng “ngon”, da mịn đến mức như có thể vắt ra nước ý.
Chậc chậc một mỹ nam nha, nhưng tiếc không phải gu cô!
Hơn nữa, theo cô quan sát, thì Lãnh Hiên này có vẻ không thích Giản Ngân, hoặc do hắn ẩn sâu quá.
Thấy Giản Ngân nhìn mình chằm chằm, Lãnh Hiên la lên: “Bà đừng nhìn nữa, tôi nổi hết da gà lên rồi này. Bà tranh thủ nghỉ ngơi tốt đi, rồi còn đại chiến 300 hiệp với tôi nữa.”
“Rồi rồi. Mà ông đang quay phim à?”
“Tôi vừa quay xong là gọi cho bà đấy.”
“Đừng nói với tôi ông đang quay ở nước ngoài đó nha?”
“Tất nhiên. Bà đừng lo, có gì anh Thanh chịu trách nhiệm mà.”
Giản Ngân cảm thấy thật tội nghiệp cho Mộ Thanh. Không biết kiếp trước anh ấy mắc nợ gì mà phải làm quản lý cho tên này.
Ngưng 1 lúc, Lãnh Hiên nói tiếp: “Bà cần gì cứ nói, bổn thiếu gia nhất định không từ chối. Tiền viện phí tôi trả giúp bà luôn.”
Giản Ngân định từ chối, nhưng cô không nói gì. Quên mất, tài khoản của cô còn có mấy ngàn...
“Cảm ơn, tôi sẽ trả ông sau.”
“Trả cái gì mà trả, tôi cho bà đấy, mốt bồi bổn thiếu gia đi ăn là được.”
Không cho trả thì không trả, mốt cô chuyển khoản cho hắn là được chứ gì!
“Ăn ăn ăn suốt, ảnh đế như ông không sợ tăng cân à?”
“Kệ tôi. Bổn thiếu gia ăn cỡ nào cũng không mập được”
Mộ Thanh đứng kế bên không nhịn được lên tiếng: “Tháng này cậu đã tăng lên 2 kí rồi đấy.”
Giản Ngân đầy thâm ý nhìn qua. “Hèn gì thấy ảnh đế nhà ta tròn ra hẳn.”
Thấy ánh mắt của cô, Lãnh Hiên có chút ngại ngùng. Nghe xong câu nói của cô, mặt hắn đỏ lên.
“Tròn cái đầu bà.” Rồi hắn nhìn anh Thanh, quát lên: “Ai cho anh nói chuyện này ra?”
“ Ha ha, ảnh đế giận quá hóa thẹn kìa.”
“Bà...”
Lãnh Hiên 1 phen tức no bụng, mới lấy 1 giỏ quà to đùng ra.
“Quà thăm bệnh cho bà.”
Giản Ngân có chút bất ngờ nhìn giỏ quà, rồi nhìn Lãnh Hiên.
“Ông đến thăm tôi là được rồi, quà cáp chi cho tốn tiền.”
“Hứ. Chút tiền ấy bổn thiếu gia không thiếu.”
“Bào ngư, vi cá, nhân sâm,...”
Rồi Lãnh Hiên giới thiệu từng món, cách sử dụng từng món cho cô. Hắn chỉ hận không thể nhồi nhét hết kiến thức vào não cô vậy.
Giản Ngân nghe tới nhức cả đầu. Trời ạ, thăm bệnh mà giống truyền đạo vậy...
“Thôi thôi đủ rồi, có gì không biết tôi sẽ hỏi ông.”
Lãnh Hiên nghe thấy cô nói vậy cũng dừng lại.
“Thôi tôi đi đây, khi nào cần gì bà cứ nói với tôi.”
“Được.”
“Chừng nào xuất viện nhớ thông báo tôi đấy.”
“Ừ ừ, đi đi. Bye”
Tiễn được vị thần kia đi, Giản Ngân thở phào. Mệt chết cô, đối phó tên này còn khó hơn hack web đen nữa. Nhìn lại số tiền còn lại trong tài khoản, cô hơi buồn.
Mấy ngàn này chỉ đủ để cô ăn trong 2 ngày. Thân thể này vốn có công việc làm thêm, nhưng bị thế này nên tạm thời nghỉ.
Cô cảm thấy mình không siêng năng đến vậy. Nghỉ làm, ở nhà kiếm tiền còn mau hơn nhiều!