Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 47: Chương 47: Thiếu






Editor: Mẹ Bầu

Một số con phố vẫn duy trì phương hướng của những con phố cổ kính, bày bán các loại phụ kiện trang sức nhỏ khác nhau. Ứng Uyển Dung vốn cảm thấy cũng không cần thiết phải mua. Bởi dù sao Cao Lãng cũng sẽ không đeo những loại trang sức này. Đến cuối cùng, cô vẫn bị những người bán hàng rong thuyết phục mua dây kết, dự định trở về tự mình sẽ đan kết lấy.

Mấy người Nhạc Tu Minh chính là du khách điển hình trong suy nghĩ rồi. Nhìn thấy cái gì cảm thấy mới lạ liền mua, quạt cung cũng mua vài cái, MeBau*[email protected]@

chờ bọn họ mua xong mấy thứ trở về, nhà họ Ứng gia đều đã bắt đầu chuẩn bị xong bữa cơm tất niên rồi.

Theo lý thuyết Ứng Uyển Dung đã xuất giá, buổi tối là nên đi đến nhà Cao Lãng để hỗ trợ. Thế nhưng mà ở trong thời kì đặc biệt thì sự đối đãi cũng đặc biệt. Cao Lãng không có ở nhà, lại bảo Uyển Dung đi đến nhà họ Cao, Lý Hương Hoa ngẫm lại đều cảm thấy tình cảnh này thực quá khó chịu.

"Uyển Dung à, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn mọi người đã trở lại rồi, còn mua nhiều đồ như thế sao? Nhanh đi rửa tay, sớm một chút quây quần ăn bữa cơm tất niên! Buổi tối nhớ đi đến nhà chồng con một chút."

Mấy người Nhạc Tu Minh trực tiếp lấy ra mấy thứ mà bọn họ đã mua đưa cho Lý Hương Hoa và người nhà, mỗi người một món quà tặng. Theo như lời nói của Nhạc Tu Minh, những thứ tốt muốn chia xẻ cùng nhau.

Lý Hương Hoa đã chuẩn bị một bàn cơm tất niên. Ứng Văn Triết cũng đóng cửa tiệm rồi, sớm trở về nhà để hỗ trợ. Bởi vì Hạ Tiểu Ngưng vẫn còn chưa được gả vào nhà, cho nên ngày mai mới sẽ tới bái phỏng.

Ứng Thừa Văn trải qua sự ngạc nhiên lúc trước, bây giờ nhìn thấy mấy người bọn Ngô Minh thì cũng đã bình tĩnh lại một chút. Sự nhiệt tình quá mức cũng giảm bớt đi một chút. Biết được anh rể tết năm nay sẽ không trở về, miễn phải nói là có bao nhiêu thất vọng rồi.

Một bàn người ngồi vây quanh tại một chỗ. Ứng Đại Hùng nín nửa ngày, cuối cùng vẫn nói một câu: "Mọi người ăn cơm đi."

Nhạc Tu Minh trực tiếp nở nụ cười, Dieenndkdan/leeequhydonnn bưng ly rượu lên chủ động đứng dậy chạm vào cái cốc của Ứng Đại Hùng, cười nói: "Mấy ngày nay đã quấy rầy anh và chị dâu rồi, chúc năm mới vui vẻ! Chúc mọi người năm sau tiền đồ vô hạn, vận đỏ đến nhà."

Lời chúc này tuyệt đối là lời thật rồi. Mấy người Ngô Minh bọn họ cần nhất đương nhiên là màu đỏ. Quay một bộ phim thành công, chứ không phải bị người mới chụp ảnh ở trên bờ cát.

Ứng Uyển Dung cười cười chính đang muốn nói gì, thì máy nhắn tin trên người Nhạc Tu Minh vang lên tiếng chuông báo có tin nhắn thoại gửi đến, kêu một hồi bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp. Nhạc Tu Minh cúi đầu xuống xem, vừa nhìn thấy lập tức nở nụ cười, trực tiếp đưa cho máy nhắn tin cho Ứng Uyển Dung.

Ứng Uyển Dung cúi đầu nhìn lại. Tin nhắn biểu hiện của Cao Lãng gửi đến: Chờ điện thoại trong tiệm. Trái tim Ứng Uyển Dung lập tức nhảy dựng lên, đập rầm rầm rầm. Cô có thể cảm nhận được tầm mắt tò mò của cả đoàn người. Loại chờ mong này có cảm giác gì đó khiến cho cô muốn làm một chút gì đó.

Lý Hương Hoa thấy con gái mình trực tiếp đứng lên, hỏi con trai muốn mượn chìa khóa trong tiệm, sau đó nói phải đi gọi điện thoại. Ứng Uyển Dung cầm đèn pin liền thừa dịp bóng đêm rời khỏi nhà.

Nhạc Tu Minh cười nói: "Là tin nhắn của Cao Lãng. Phỏng chừng bọn họ muốn gọi điện thoại cho nhau. Chúng ta ăn trước thôi, phỏng chừng một lát nữa Ứng Uyển Dung sẽ trở lại thôi."

Lý Hương Hoa nghe xong liền liếc mắt nhìn sang Ứng Đại Hùng, bất đắc dĩ nở nụ cười. Bất quá Cao Lãng lúc này còn biết nhớ thương Uyển Dung, bọn họ cũng như được trấn an hơn.

Ứng Uyển Dung chưa từng có cảm giác mình chạy nhanh như vậy bao giờ. Có lẽ là chỉ mất vài phút, cô liền chạy tới cửa hàng bán lẻ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.