Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 46: Chương 46: Thiếu






Editor: Mẹ Bầu

Thân bình xoay tròn một thoáng chốc liền đứng ở trước mặt Ngô Minh. Đáy mắt của Vạn Dạng Dạng hơi lóe sáng, mở miệng hỏi: "Lời thật lòng hay Đại mạo hiểm?"

"Lời thật lòng." Giọng nói của Ngô Minh hơi lạnh.

Nhạc Tu Minh suy nghĩ một lát, khóe miệng kéo ra một chút ý cười xấu xa, hỏi: "Tôi đây có một vấn đề muốn hỏi, cậu có kết giao với bạn gái không?"

Ngô Minh nhún vai. Câu hỏi này, giống như đối với đại chúng đều là đối tượng không có chút chân thành, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nên câu trả lời hiện tại chính là, "Không có."

Nhạc Tu Minh nhìn Ngô Minh vẻ không tin, "Không thể nào chứ! Cậu gia nhập vào giới cũng không có gì chuyện xấu, tại sao lại vẫn không có bạn gái?"

"Đây là một cái vấn đề khác rồi, đạo diễn Nhạc." Ngô Minh cười nói.

Nhạc Tu Minh nhún nhún vai, mở ra tay tỏ vẻ bất lực, bỏ qua, nhìn mọi người chơi lượt tiếp theo.

Ngón tay Ngô Minh linh hoạt vừa xoay chuyển thân bình, cái chai nhanh chóng xoay tròn, khi chỉ vào Ứng Uyển Dung thì dừng lại.

Đầu lông mày của Vạn Dạng Dạng nhăn lại, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Nhạc Tu Minh đã ồn ào rồi, "Lời thật lòng hay Đại mạo hiểm?"

"Đại mạo hiểm." Ứng Uyển Dung ôm ngực nói, không tin bọn họ có thể giở trò gì.

Nhạc Tu Minh chờ mong nhìn Ngô Minh. Ngô Minh suy nghĩ nửa ngày, sau đó đề nghị: "Gọi điện thoại cho Cao Lãng, sau đó nói với anh ta, anh Lãng, em yêu anh. Như thế nào? Thật dễ dàng đấy chứ?"

Nhạc Tu Minh quá thất vọng rồi! "Cao Lãng đến bóng người còn không có, cái gì mà gọi điện thoại! diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Không bằng nêu câu hỏi cho cô ấy trả lời còn hay hơn đấy."

Vạn Dạng Dạng cũng cười khẽ, nói: "Anh Ngô đóng phim nhiều, chơi trò chơi cũng giống như đang nói ở trong vở kịch vậy." Mà nhân vật chính lại là người khác.

Ngô Minh không để ý đến bọn họ, cười cười. Đôi mắt hình hẹp dài híp lại, "Cái này không phải là còn có lần sau nữa sao, trước cho thiếu nhé. Hơn nữa, cẩn thận Cao Lãng biết được là anh ức hiếp vợ anh ấy, khi trở lại liền đòi tiền lương của anh ấy đấy."

Đạo diễn Nhạc làm như bản thân chưa hề nghe thấy, thúc giục tiếp tục.

Ứng Uyển Dung lại xoay tròn cái bình, đến phiên Vạn Dạng Dạng. Vạn Dạng Dạng lựa chọn nói lời thật lòng. Ứng Uyển Dung suy nghĩ trong chốc lát, rồi hỏi: "Cô thích nhất nam diễn viên nào trong giới?"

Gương mặt của Vạn Dạng Dạng đỏ rực dưới ánh lửa, nhỏ giọng nói: "Anh Ngô là nam diễn viên mà tôi tôn trọng nhất."

Đuôi lông mày Ngô Minh cũng không hề động đậy lấy một cái. Trên gương mặt tuấn mỹ, đến ngay cả một chút biểu tình khiếp sợ cũng không hề có."

Nhạc Tu Minh cười ha ha, nói: "Ai nha, chơi lâu như vậy rồi, phỏng chừng khoai lang cũng đã chín rồi đó! Nếu làm thế này ăn thấy ngon, thì ngày mai thời điểm cùng đi ra ngoài với Lý Hữu Đạo, chúng ta có thể lại làm lại một lần nữa."

Một câu nói này, thành công làm cho không khí lúng túng khó xử tan thành mây khói. Chỉ có ánh mắt của


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.