Editor: Mẹ Bầu
Trở lại đoàn làm phim của Nhạc Tu Minh tiếp tục quay phim, mọi người càng ăn ý với nhau sâu hơn. Trừ bỏ một số vấn đề của diễn viên phụ và diễn viên quần chúng, thì gần như đều có thể quay một lần là xong.
Vạn Dạng Dạng cũng đã thay đổi, không còn thói quen không có việc gì cũng sẽ chạy đến chỗ Ngô Minh nữa. Mỗi ngày khi rảnh rỗi cô đều sẽ đến xem phân cảnh Ứng Uyển Dung phải quay chụp. Chờ đến khi Ứng Uyển Dung diễn xong, Vạn Dạng Dạng liền đưa lên chút điểm tâm và đồ uống, @MeBau*[email protected]@ trình độ săn sóc của cô cũng đã sắp sửa vượt qua trợ lý sinh hoạt của Ngô Minh rồi.
Hiếm khi hai người vừa diễn xong phân cảnh cần quay, sau đó đi xuống dưới mà không thấy có Vạn Dạng Dạng. Ngô Minh tiếp nhận cốc nước mà người trợ lý đưa tới, uống một ngụm, cười nói: "Hôm nay cái đuôi nhỏ của cô thế nào lại không thấy đi theo thế này, hả?"
Ứng Uyển Dung liếc mắt nhìn xéo sang nhìn Ngô Minh một cái. Sau khi đã quen thuộc với Ngô Minh, Ứng Uyển Dung liền cho phép mình được buông thả mình một chút, bộc lộ bản tính của mình.
Hàng lông mày hơi nhíu lại, nhếch lên, trả lời: "Tôi lại nghĩ đến anh nên bởi vì chuyện này mà mời tôi ăn một bữa cơm mới đúng chứ?" diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Cũng không biết ban đầu là ai bị quấn quít lấy, mỗi ngày ngồi buồn ở nhà khách, vậy mà bây giờ còn dám nói nói mát.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Ngô Minh, nụ cười tươi lại được treo lên một lần nữa, nói: "Đều là lỗi của tôi, Uyển Dung. Chẳng qua là trái tim của cô quá thiện lương rồi, may mắn là có cô."
Miễn bàn Ứng Uyển Dung nổi da gà. Cô không thích ứng nhìn lại anh, liền thấy ngay cả trợ lý của Ngô Minh thân thể cũng đều run lẩy bẩy. Cô thực hoài nghi Ngô Minh đã bị cái gì đó nhập vào thân rồi.
Ngoài cửa dần dần có tiếng ồn ào vang lên. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Một đám thiếu nữ tuổi trẻ trang điểm xinh đẹp, mặc thời trang mùa xuân đang đi tới. Ứng Uyển Dung không buồn để ý những lời nói như động kinh kia của Ngô Minh. Cô trực tiếp đứng lên đi vài bước hướng về phía trước.
Lục Manh trực tiếp tiến lên ôm lấy Ứng Uyển Dung không buông, cười tủm tỉm nói: "Có phải là cậu biết hôm nay chúng tớ sẽ đi đến đây mà đặc biệt đứng chờ ở chỗ này hay không?"
Cố Tinh Tinh vỗ vỗ đầu của cô, nói: "Cậu thì cứ như hồ dính vậy. Mau chóng đi đến chào hỏi với đạo diễn Nhạc đi! Đừng để chậm trễ thời gian Uyển Dung đóng phim nữa."
Ứng Uyển Dung cười cười diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn vẫy vẫy tay, tránh ra khỏi cái ôm ấp của Lục Manh, hướng về Triệu Dao Cẩm, nói: "Mệt cho mấy người các cậu chịu được cái tính khí này của cậu ấy. Mỗi ngày đều dính trên người cho dù có kéo xuống cũng không xuống được, giống y nhứ thuốc cao bôi trên da chó vậy." Ứng Uyển Dung lắc lắc cái đầu, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.
Triệu Dao Cẩm thổi phù một tiếng. Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy ý cười tươi tắn, không nhịn được liền nói tán thành: "Cậu có biết không, tối hôm qua sau khi mấy người chúng tớ biết được có thể được đi đến đây để học tập