Editor: Mẹ Bầu
Anh yêu phong thái mê người của cô. Anh hận cô quá mức ngọt ngào tốt đẹp, khiến cho tình địch của anh ngày càng nhiều hơn, chứ không hề ít đi. Trước kia anh chỉ có một lòng phục tùng mệnh lệnh và chăm sóc gia đình. Hiện tại anh đã ra bên ngoài để chấp hành nhiệm vụ. Được nhàn hạ một lát, chung quy anh lại nhớ tới đôi con ngươi đen láy của cô khi nhìn anh. Khóe môi của Cao Lãng lúc này thoáng hiện ra một ý cười xấu xa, khiến cho anh không nhịn được mà lộ ra nụ cười tươi. Chỉ sợ, tới mức này thì Trương Diệu Tổ sẽ cho là anh đã uống nhầm phải thuốc gì đó.
"Về sau chúng ta không cần cãi nhau, @MeBau*[email protected]@ cho dù là anh đã yêu người khác rồi, thì anh cũng nhớ là cần phải nói với em một câu, tự bản thân em sẽ ra đi… Anh không được dối gạt em, biết không?" Trong giọng nói của Ứng Uyển Dung mang theo men say hướng về phía Cao Lãng nói. Trong đôi mắt ướt át sáng rọi của Ứng Uyển Dung đã trở nên có chút ảm đạm.
Cao Lãng dừng bước lại, khó có thể kiềm chế được sự đau lòng. Anh trầm giọng trả lời: "Không, anh sẽ không yêu người khác, mà em cũng không thể bỏ đi được."
Ứng Uyển Dung nói đến cái từ yêu này, Cao Lãng mới hiểu được, mấy ngày nay tâm tình của mình chỉ thấy nhớ nhung lẫn ngọt ngào kia, rốt cuộc là cái gì rồi. Những cảm xúc ấy, không phải cũng là bởi vì yêu mà ra hay sao?
Hay là bây giờ Ứng Uyển Dung hoài nghi anh xảy ra chuyện đi chệch hướng? Cô cũng không buồn nghĩ đến vãn hồi lại, mà lại nói bản thân mình phải đi như vậy?
Không thể không nói, lúc này Cao Lãng đã thật sự giận dữ rồi. Cho dù anh nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình cực kỳ thương tâm, nhưng mà, ở trong ngực của anh lại càng thấy đau hơn. Cao Lãng cho rằng, hai người đã sớm có ăn ý đối với tương lai rồi, bất luận thế nào đều sẽ sống bên nhau đến già!
Ứng Uyển Dung kề mặt ở trên sườn mặt của người đàn ông, giọng nói đầy mông lung, nói: "Nhưng mà em rất sợ hai chúng ta sẽ cái lộn nhau ầm ĩ, nếu quả thật không thể tiếp tục đi ở bên nhau nổi nữa, vậy thì hãy bỏ qua cho nhau." Cũng là bỏ qua chuyện đứa nhỏ.
Duy trì một cái gia đình bằng mặt không bằng lòng, làm cho cô mỗi một ngày cảm thụ được sự lạnh lùng trong đó, lại còn muốn cha mẹ hai bên phát hiện ra sự chệch hướng, nhưng hết thảy bất quá lại thỏa hiệp vì cô, hay là vì không thể phân cách rõ tài sản?
Nghe những lời tâm huyết này, Cao Lãng căn bản là không thể hiểu. Nhưng anh chỉ biết là không phải là cô vợ nhỏ của mình đang nói đùa, cô sự thật là đã nghĩ như vậy.
Ứng Uyển Dung bị Cao Lãng dứt khoát đặt xuống đất. Cao Lãng lôi kéo bàn tay của cô dán sát vào trên lồng ngực của anh, nơi đó có trái tim đang phập phồng đập dồn dập, cấp tốc từng phát, từng phát kia.
"Em nói là em yêu anh, nhưng mà em lại nói với anh rằng, về sau muốn thả cho em đi." Vẻ mặt