Editor: Mẹ Bầu
Ứng Uyển Dung nở nụ cười ha ha. Thuận lợi hay không thuận lợi, còn phải nhìn vào vận khí, cũng phải xem kịch bản thế nào đã. Chuyện này Ứng Uyển Dung cô cũng không dám bảo đảm.
"Đạo diễn Nhạc, ngài vẫn là cần phải chăm sóc nhiều hơn nữa cho thân thể của chính mình đi. Nếu như mà ngài còn tiếp tục thức đêm để xem phim nữa, xem chừng sau đó tóc của ngài sẽ bị rụng hết sạch rất nhanh đó!"
Câu nói này có lực uy hiếp rất mạnh. Con người khi đến tuổi trung niên đều đã có sự rụng tóc. @MeBau*[email protected]@ Ứng Uyển Dung nói nhắc nhở đối với Nhạc Tu Minh vẫn là phải chú ý đến hình tượng của mình. Các đạo diễn khác thì thường đều là lôi tha lôi thôi khi làm phim, nhưng Nhạc Tu Minh thì cả ngày đều chỉnh trang bản thân mình, tưởng có thể trực tiếp đi đóng phim được luôn. Mặc dù số tuổi cũng là một cái vấn đề, nhưng mà ở trong giới đạo diễn, thì Nhạc Tu Minh vẫn nổi tiếng là một ông bác đẹp trai.
"Lên đường thuận buồm xuôi gió nhé!" Ngô Minh nói chúc phúc nói.
"Uyển Dung, lần sau gặp lại nhớ là chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn cơm nhé!" Vạn Dạng Dạng nói vẻ luyến tiếc. Đáng tiếc là vì có Cao Lãng giống như cái cột điện bằng sắt đứng ở một bên, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com nên đã hại cô ôm cũng không thể nào ôm được Ứng Uyển Dung, thực có chút tiếc nuối.
Chào từ biệt với mọi người quen biết trong đoàn làm phim xong, một thoáng chốc xe đò đã tới rồi, Ứng Uyển Dung cùng Cao Lãng lên ngồi ở phía sau xe. Ở trong cửa sổ xe bọn họ cùng nhau phất phất tay. Xe ô tô cứ như vậy chạy về hướng đoàn làm phim Hồng lâu mộng.
Trên đường đi, cuối cùng Ứng Uyển Dung cũng nhớ tới chuyện Cao Lãng trở về. Cô nghiêng đầu hỏi: "Anh bây giờ đang ở trong kỳ nghỉ sao? Hay là vẫn phải tiếp tục hội quân để bồi dưỡng học tập?"
Cao Lãng và DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Ứng Uyển Dung ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Tay phải của anh trực tiếp nắm lấy ngón tay mềm mại của Ứng Uyển Dung, nhẹ nhàng phủ lên trên, mở miệng nói: "Vẫn còn bồi dưỡng chưa xong. Bất quá khi nào anh có thời gian rảnh liền sẽ tới để thăm em, đừng nóng vội. Chờ việc này kết thúc rồi, anh sẽ có mấy tháng nghỉ phép, có thể vui vẻ ở bên em."
Ứng Uyển Dung xéo mắt liếc nhìn Cao Lãng một cái, xem như bỏ qua cái chuyện này. Tuy rằng thân thể của cô có chút đau nhức, nhưng mà Ứng Uyển Dung vẫn hứng trí bừng bừng như trước. Cô kể lại với anh chuyện đã xảy ra mấy ngày nay. Thuận miệng, Ứng Uyển Dung kể cho Cao Lãng nghe chuyện kết hôn của anh cả của mình, rồi chuyện Ứng Đại Hùng đi làm ruộng bị ngã bị thương.
"Việc này anh cũng đừng lo lắng. Ba mẹ đều nói không có gì trở ngại hết. Em đã gom góp tiền gửi về cho ba mẹ rồi. Chờ có thời gian rảnh rỗi, thì em sẽ lại xin phép để trở về quê, thăm hỏi ba mẹ một chút."
Ứng Uyển Dung vẫn tương đối lạc quan, Lý Hương Hoa và Ứng Đại Hùng ngoại trừ việc chi phí cho việc kết hôn của anh cả đã tốn không ít, thì ở phương diện khác cuộc sống, thì ở trong thôn kỳ thực gia đình nhà cô cũng được coi là khá giả. Mặc dù không phải là đại phú đại quý, nhưng mà có nguồn thu nhập ổn định, gia đình