Editor: Mẹ Bầu
Cao Lãng tiến lên mấy bước, đứng ở trước mặt người đàn ông kia một bước, trầm giọng hỏi: "Anh có quen biết với Ứng Uyển Dung sao?"
"Hả, cái gì cơ, đó là ai vậy?" Người đàn ông kia vẻ mặt lộ rõ vẻ không hiểu, xem không giống như là đang nói dối.
Cao Lãng tin tưởng ở năng lực của đồng đội, nhíu mi lại, thay đổi sang câu nói khác, "Người cao như thế này, bộ dạng trắng trẻo nõn nà, khi cười rộ lên trên mặt có cái lúm đồng tiền đặc biệt ngọt, @MeBau*[email protected]@ ánh mắt rất sáng, giống như là ngôi sao sáng vậy."
Vệ Thành ôm mắt của mình, nhìn thẳng vào Cao Lãng không thể nào hiểu được. Sự hình dung đối với vợ anh như vậy, cũng quá là... trừu tượng rồi. Ngôi sao sáng cái gì kia chứ! Anh có thể lấy ra tấm ảnh chụp, rồi hỏi anh ta xem đã từng gặp người bao giờ chưa?
Cao Lãng thật sự đúng là đã quên. Phỏng chừng ở trong túi của anh vẫn còn có tấm ảnh chụp chung của hai người. Trong lúc nhất thời anh không nhớ ra. Sau khi Cao Lãng nói xong, thấy người đàn ông kia vẻ mặt vẫn mờ mịt, mới nghĩ đến việc lấy ra ảnh chụp đưa cho anh ta xem.
Người đàn ông tiếp nhận tấm ảnh chụp. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Dưới ánh sáng đèn pin, anh ta nhìn thoáng qua liền nhận ra được, "A, tôi có biết cô gái này. Cô gái nhỏ này, ngày hôm nay tôi còn chèo thuyền chở cô ấy cùng với các bạn bè của cô ấy đi dạo chơi trên hồ mà! Sau này khi động đất, tôi liền từ trên núi chạy ra ngoài này rồi. À, anh chắc là người nhà của cô ấy phải không? Khi đó tôi còn nghe thấy bọn họ nói với nhau, sau muốn đi xem thác nước mà. Nơi đó đã có thể cao hơn. Tôi không biết trận động đất này có hết hay không, cũng không biết là khi có động đất, có phải là đã chạy đi mất rồi hay không?"
Cao Lãng nghe xong từ đỉnh đầu rót xuống cả người thấy lạnh toát. Bàn tay anh nắm lại thật chặt, gắt gao bấm sâu vào lòng bàn tay mới nhịn xuống được sự kích động muốn co cẳng chạy đi tìm người. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Vệ Thành lý trí hơn, liền nhanh chóng nghe người đàn ông nói vị trí địa phương cụ thể.
Người đàn ông kia chỉ cho bọn anh phương hướng đi về phía địa phương đó, lại nói có chút do dự: "Lúc tôi chạy đi ra dường như nghe thấy mặt triền núi phía sau có tiếng đất lở thì phải! Đường cũng không dễ đi, nếu không để tôi dắt các anh đi đến chỗ chân núi."
Vệ Thành liên vội vàng gật đầu. Có dân bản xứ dẫn đường như vậy, đương nhiên có thể tiết kiệm được không ít thời gian. Mặt đường trải qua cơn địa chấn trở nên có chút gập ghềnh. Trên đường đi còn có đầy đá vụn, đá hòn trải rộng. Ba người liên hệ với đội cứu viện rồi lên đường. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Vốn định một mình tự đi tìm người, thật không nghĩ tới lại có không ít người tự nguyện cùng đi hỗ trợ để tìm người.
"Hôm nay có không ít người đi vào trong đó du ngoạn. Phỏng chừng ngọn núi cũng không có thiếu du khách, chúng ta có nhiều người đi tìm cũng sẽ mau hơn."
"Người đi vào nơi đó cũng như là thân thích của chúng tôi. Chúng tôi cũng phải đi vào đó tìm xem người có được an toàn hay không."
Đoàn người bảy miệng tám cùng nói. Cao Lãng trịnh trọng nói lời cảm tạ đối với bọn họ, cúi người chào thật sâu. Vệ Thành nhìn thấy bộ dạng Cao Lãng như vậy, hốc mắt đỏ lên. Bình thường, thời điểm có mệt và khó hơn nữa, bóng lưng của người đàn ông vẫn luôn luôn đứng thẳng, chưa từng bao giờ gấp khúc. Nhưng hôm nay đối với những người bận rộn đến để giúp đỡ anh như vậy, chẳng e ngại một chút nào, anh đều luôn luôn cúi đầu khàn giọng nói lời cảm tạ.
Vệ Thành chỉ ngóng trông Cao