Editor: Mẹ Bầu
Tạ Thiên Thành mang theo Cao Lãng và Vệ Thành đi lên núi. Con đường đã được làm sạch giờ đây cũng hiện đầy bùn đất lẫn đá vụn. Trời đêm càng thêm tối đen. Trên tay mỗi người bọn họ đều cầm một cái đèn pin, phát ra luồng ánh sáng chiếu sáng lên con đường ở phía trước.
Vệ Thành đi đường một mạch, mồ hôi đã sớm ướt đẫm lưng áo rồi, giờ lại thêm có cả nước mưa xối vào, đã sớm không biết là mồ hôi hay là mưa. Tạ Thiên Thành chính là một người bình thường, không có sức lực và thể lực biến thái như hai người bọn họ, cho nên khi lại phải leo núi, @MeBau*[email protected]@ anh cũng có chút thở hổn hển.
Bất quá là dựa vào một cỗ nghị lực, hai chân tuy đã run rẩy rồi, nhưng Tạ Thiên Thành vẫn dẫn người bò tới nơi mà bọn họ đã gặp nạn lúc trước, đó chính là bên kia sườn núi nhỏ. Giờ phút này triền núi đã bị nghiêng đổ hết cả, cây cối bảy nghiêng tám đổ, đất đá ngổn ngang.
Tạ Thiên Thành chỉ chỉ về phía triền núi, nói: "Chính là ở trong chỗ này, chúng tôi đã bị thất lạc với Uyển Dung. Sau đó chúng tôi đã đi tìm cô ấy một vòng ở chung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy được người đâu cả."
Không cần Cao Lãng nói, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Vệ Thành cũng đã biết mình phải làm cái gì. Anh ngồi xổm người xuống hướng về phía con chó cứu hộ thì thầm một phen. Một lần nữa Vệ Thành lại để cho con chó cứu hộ ngửi ngửi mùi vị, sau đó nó liền ngoắt ngoắt cái đuôi rồi bắt đầu chạy đi.
Tạ Thiên Thành không kịp phản ứng, Vệ Thành và Cao Lãng đã nhanh chóng cùng chạy đi lên trên. May mắn những người khác đã đi theo một phương hướng khác, được đội tìm kiếm cứu hộ cứu sống sót rồi. Bằng không người không cứu được, đoàn người cũng đã bị thất lạc rồi.
Đường trơn ẩm ướt lầy lội, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com kèm theo mưa to càng ngày càng rơi xuống lớn hơn. Trong lồng ngực, vang lên tiếng tim đập rầm rầm rầm giống như đang nổi trống vậy. Chỉ thấy con chó cứu hộ giống như là không thể phân biệt được rõ phương hướng, cứ đứng ở một chỗ mà nhìn quanh trái phải.
"Không được rồi, trời mưa lớn, mùi vị cũng đã bị tan đi mất rồi. Cao Lãng à..." Vệ Thành nghĩ định giơ tay lên vỗ vỗ vào bờ vai của Cao Lãng, khuyên bảo anh một lần nữa quay trở về đường cũ tìm xem sao, có lẽ nơi đó có nơi nào đã bỏ sót thì sao?
Trong lòng Vệ Thành vẫn còn có một cái ý nghĩ khác. Hiện tại anh cũng không dám nói ra khỏi miệng. Người nào cũng biết, phía sau núi đã xảy ra tình trạng lở đất rồi, nói không chừng... Nếu như người bị vùi lấp ở bên dưới, như vậy bọn họ làm sao mà tìm được. Khẳng định đều tìm không thấy người, ngược lại cần phải tìm một chút công cụ đi đào móc.
Cao Lãng mím chặt lại đôi môi mỏng. Ánh mắt thâm thúy nhìn Vệ Thành một cái thật sâu. Tựa như anh đã hiểu