Editor: Mẹ Bầu
"Em không bị làm sao rồi... Thật là tốt." Cao Lãng đỏ mắt khàn giọng nói. Cả một ngày này chỉ lo lắng, nôn nóng, đến giờ phút này anh cũng đã tìm lại được sự bình tĩnh. Cô vợ nhỏ của anh lúc này vẫn còn nguyên vẹn, đang đứng ở trong lòng anh như vậy.
"Cho anh xem nào, có phải là chân của em đã bị thương rồi hay không?" Cao Lãng im lặng một lát, mới sực nghĩ đến vừa rồi tư thế đứng của Ứng Uyển Dung có cái gì đó không đúng. Nhất định là cô đã bị thương rồi! Cao Lãng nghĩ đến đây liền vội vàng cúi người xuống để thăm dò xem cái chân của Ứng Uyển Dung.
"Đừng!" Ứng Uyển Dung nói cự tuyệt @MeBau*[email protected]@, ôm Cao Lãng thắt lưng không buông ra, gò má cô vẫn áp sát tại vào nơi trái tim của Cao Lãng, lúc này vẫn còn đang nhảy nhót. Thời khắc này, Cao Lãng bất lực mới xem như rời xa cô.
"Cao Lãng... Anh có thể đến đây được rồi, thật tốt quá!" Ứng Uyển Dung cúi đầu nói, cắn cắn vào đôi môi như cánh hoa, nghĩ muốn nói nhiều hơn. Tuy nhiên cô cũng cảm thấy mình yếu ớt đến không còn sức lực nữa. Ứng Uyển Dung biết Cao Lãng nhất định sẽ hiểu rõ ý của cô.
Lồng ngực của Cao Lãng đau đớn không thôi. Anh muốn an ủi cô vợ nhỏ của mình, nhưng lại không biết phải nói cái gì đó mới đúng. Anh chỉ có thể đứng yên ở đó, vỗ vỗ vào phía sau lưng Ứng Uyển Dung. Dieenndkdan/leeequhydonnn Cảm giác được bả vai của Ứng Uyển Dung đến lúc này vẫn còn đang run rẩy, Cao Lãng trực tiếp lấy hành động thực tế cho Ứng Uyển Dung thấy, anh vẫn đang ở trong này, cô không cần phải sợ.
Hai người ôm hôn nhau đến nước chảy thành sông, khiến cho hai người càng có thể dán sát trái tim lẫn nhau ở cùng một chỗ. Cùng nhau hấp thu hơi ấm duy nhất giữa cái lạnh như băng trong đêm khuya. Hai người giống như là bảo vệ cho lẫn nhau, cho cái gia đình nho nhỏ, không bao giờ phải chia lìa nhau nữa...
"Cao Lãng! Hai người như thế nào rồi?" Đột nhiên tiếng nói của Vệ Thành chợt vang lên. Ứng Uyển Dung lấy lại tinh thần. Lúc này Cao Lãng đã tì cái trán của mình len trán của cô thở phì phò rồi. Trong mắt hai người đều mang theo một tia lửa, lặng yên không một tiếng động chợt lóe sáng lên rồi lại tắt.
Vệ Thành nhìn thăm dò xuống phía dưới. Bởi vì có liên quan đến trời đổ mưa cho nên không thể nhìn thấy rõ tình huống ở phía dưới. Vệ Thành cầm đèn pin quơ quơ, nhìn thấy hai người đều an ổn đứng ở bên trong hố sâu kia, liền hô: "Nhanh chút đi, để tôi kéo hai người đi lên, mưa giờ càng rơi xuống càng lớn hơn rồi."
Cao Lãng nghe vậy lập tức lấy dây thừng cột vào bên hông Ứng Uyển Dung, tay phải vỗ vỗ vào sau lưng cô trầm giọng nói: "Anh sẽ đưa em đi lên, đừng sợ."
Ứng Uyển Dung nghĩ muốn quay đầu lại để nói với Cao Lãng là mình không sợ! Đã có anh đang ở đây rồi, Dienddanlequuydon, em không thấy sợ một chút nào hết. Nhưng giờ phút này, cũng không phải là thời điểm để nói những lời như thế.
Ứng Uyển Dung một chân bị đau nê không thể dùng sức được. Cao Lãng trực tiếp ôm lấy hông của Ứng Uyển Dung, nâng cô cao lên tới gần miệng hố. Vệ Thành dùng sức lôi dây thừng hướng lên trên, sau đó Tạ Thiên Thành đuổi tới kịp, trực tiếp đưa tay ra lôi kéo hai tay Ứng Uyển Dung, kéo người đi lên.
Ứng Uyển Dung vừa mới cởi bỏ dây thừng, dự định ném xuống cho Cao Lãng. Nhưng chỉ thấy Cao Lãng lưng đeo chiếc ba lô của cô, từ dưới đáy hố sâug bò đi lên. Anh ném chiếc ba lô cho Vệ Thành, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn còn bản thân mình cõng Ứng Uyển Dung, nói: "Chúng ta xuống núi trước đã! Nhìn xem đoàn người đã xuống núi hay chưa."
Vệ Thành cùng Tạ Thiên Thành đưa tay gạt nước mưa ở trên mặt, gật gật đầu, sải bước đuổi kịp cước bộ của Cao Lãng đi xuống dưới.
Bước chân của Cao Lãng trầm ổn và có lực, cánh tay cực kỳ cường tráng vững vàng, nâng Ứng Uyển Dung lên. Hai vợ chồng, khắp người nhìn thật nhem nhuốc chật vật, cả người đều mang theo mùi bùn đất. Nhưng Ứng Uyển Dung vẫn luôn luôn dán sát ở phía sau lưng Cao Lãng, cắn môi rơi lệ.
Nước mắt theo ý cô là cực kỳ vô dụng. Rất nhiều khi cô đã cắn răng ép nước mắt phải chảy ngược trở lại. Mặc dù thời điểm ấy vừa mệt lại vừa khổ, nhưng cô cũng đều cảm thấy không có gì lớn. Cuộc sống dài lâu như vậy, có cái gì mà không qua được điểm mấu chốt này?
Nhưng mà lần này Ứng Uyển Dung lại phát giác ra, cô vô