Editor: Mẹ Bầu
Ứng Uyển Dung thật lâu chưa từng có loại cảm giác này rồi. Cô ngồi ở nơi trống trải bên đường, trời tối đen một mảnh. Mưa nhỏ đã trở thành mưa lớn nặng hạt hơn, rồi sau đó mới chịu nhỏ lại dần. Ứng Uyển Dung ngồi đợi có cảm giác lâu, gần như dài bằng một thế kỷ vậy. Đến lúc ấy cô mới nhìn rõ Cao Lãng và Vệ Thành đang dìu đỡ một người dân bị thương đi ra.
Lúc trước, những người dân địa phương khác đã cùng họ lên núi để cứu những người khác cũng đã gặp phải một trận lở đất. Mặc dù tránh được một kiếp nạn, không bị nguy hiểm đến tính mạng, @MeBau*[email protected]@ nhưng mà đã phải chịu cảnh bị thương, bị vây trong khốn cảnh. Mấy người nhóm Cao Lãng đến nơi đây có thể coi như là đã hóa giải được một ít áp lực, có thể tìm tới người sống sót ở trên núi, sau đó đều thuận lợi đưa xuống được.
Lúc này không cần nhiều lời, Cao Lãng hướng về phía Ứng Uyển Dung vươn tay ra. Bàn tay lạnh lẽo của Ứng Uyển Dung đặt vào trong lòng bàn tay ấm áp của Cao Lãng. Tiếp đó, Ứng Uyển Dung lại được Cao Lãng sốc lên ở trên lưng, đi về hướng điểm tập trung cứu hộ tạm thời.
Thời điểm đi đến là hành quân gấp, tình hình giao thông như thế nào bọn họ đều không từng lưu ý đến. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Bây giờ khi trở về thì mới phát giác ra, vào lúc đó tiểu vũ trụ đã thật sự bùng nổ rồi.
Mặt đường nhấp nhô, tảng đá lớn lăn xuống còn xô đổ cả cây cối gãy gục. vẫn còn chưa được thu dọn sạch sẽ, cho nên nhiều nhất cũng chỉ có thể cố gắng tổ chức được một con đường có thể đi được.
Hoạt động liên tục suốt một ngày liền, người có làm bằng sắt thì cũng đều sẽ cảm thấy mệt phờ ra. Chứ không nói đến chuyện, những người sống sót ở đây đều là những người bình thường, đi một chuyến sẽ dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Mà hành vi như vậy của Cao Lãng. lại đã làm cho người ta phải ghé mắt mà nhìn theo. Mỗi lần khi dừng lại, anh đều sẽ cẩn thận đặt Ứng Uyển Dung ở trên mặt đường sạch sẽ một chút. Anh biết trong ba lô của Ứng Uyển Dung có nước, cho nên đều sẽ chăm sóc cho cô uống nước trước, lại bảo cô nghỉ ngơi một lát. Cao Lãng tuyệt không hề kêu ca gì chuyện bản thân mình cõng người ở trên lưng đi bị mệt như thế nào!
Trong số những người sống sót có không ít người cũng là du khách. Trên người bọn họ cũng mang theo nước cùng một số đồ ăn, thực phẩm. Thế nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của đôi vợ chồng nhỏ kia, bọn họ lại nhìn lại chỗ nước ở trong tay bản thân mình, liền cảm thấy không có mùi vị gì hết.
Đương nhiên là Ứng Uyển Dung không có nhu cầu muốn uống nước như vậy. Tuy rằng cô cũng khát, nhưng nhìn thấy Cao Lãng cõng cô trên lưng như vậy, đi cũng sắp được một giờ rồi, mà cũng không hề rên lấy một tiếng. Chỗ nước này cho ai uống, còn phải nói gì nữa sao?
"Anh uống trước đi đã thì em mới uống." Ứng Uyển Dung trực tiếp sử dụng đòn