Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 94: Chương 94: Thiếu






Editor: Mẹ Bầu

Lâm Tuyết là con gái một của nhà bọn họ. Ba Lâm mẹ Lâm, về nhân phẩm thì không cần phải nói đến cùng là có bao nhiêu chính trực. Thế nhưng là đối với đứa con gái của mình thì cũng thực sự là phi thường cưng chiều. Gần như là con gái bọn họ muốn cái gì thì sẽ có cái đó. Hiện tại lại bị cảnh sát tìm tới cửa nói muốn tìm Lâm Tuyết. Nếu bọn họ chứa chấp sẽ biến thành cùng tội phạm, tốt nhất là khuyên Lâm Tuyết ra tự thú, để tranh thủ pháp luật giảm hình phạt.

Có phải là được giảm hình phạt hay không, thì ba Lâm mẹ Lâm không biết. Nhưng mà bọn họ thì tuyệt đối không thể tin Lâm Tuyết lại biết giết người...

Lá gan của con gái không tính là quá lớn, @MeBau*[email protected]@ yêu thích làm nũng, làm cho bọn họ nghĩ đến vỡ đầu ra mà cũng nghĩ không ra được, tại làm sao mà việc này lại có thể xảy ra như vậy.

Nhưng việc này lại có chứng cớ vô cùng xác thực. Bởi vì người phụ nữ mà Lâm Tuyết muốn làm hại kia, lại chính là Ứng Uyển Dung, cô vợ nhỏ của Cao Lãng. Mà cô gái trẻ tuổi ấy gần đây đã nổi tiếng ở trên màn ảnh lớn như vậy.

Bọn họ không phải là không biết con gái của mình rất yêu thích đối với Cao Lãng. Nhưng loại yêu thích này lại đãi thúc đẩy Lâm Tuyết đi giết người hay sao? Bọn họ vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt.

Bất luận bọn họ là có suy nghĩ như thế nào, Dieenndkdan/leeequhydonnn Cao Lãng đúng vào thời điểm nhàn hạ, đã nhờ Trương Quang Diệu báo cảnh sát xin hỗ trợ. Nhân chứng chính là mọi người ở trong đoàn làm phim. Mà lại không chỉ có một cái hai người chứng kiến. Việc này kỳ thực không có gì khó khăn. Cao Lãng chính là lo lắng Lâm Tuyết sẽ được cha mẹ của cô ta đưa ra nước ngoài. Nếu như vậy thì thật sự là Hoàng Đế trời cao ở xa, ở ngoài tầm tay với của anh rồi.

Mà Lâm Tuyết thì đang ở chỗ nào? Kỳ thực Lâm Tuyết cũng chưa hề đi đâu hết. Sau khi đẩy Ứng Uyển Dung ngã xuống xong, chính bản thân Lâm Tuyết cũng liền phát hoảng. Cô ta hoảng hốt bỏ chạy, chạy bừa chạy bãi rồi.

So với mấy người trong nhóm Cố Tinh Tinh diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn còn phải lưu lại để tìm kiếm Ứng Uyển Dung, Lâm Tuyết liền bỏ chạy trước một bước. Cô ta cứ chạy tới ở trên đường cái. Ở vào thời điểm Lâm Tuyết còn đang hoảng loạn không biết phải làm sao bây giờ, thì Vương Phương đã tìm được cô ta.

"Việc cô đẩy Ứng Uyển Dung như vậy, tôi cũng vậy nhìn thấy." Vương Phương nói. Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tuyết nhìn mình đầy sự đề phòng cảnh giác, Vương Phương nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, tôi không phải đến đây là để trách móc gì cô, hoặc là muốn báo gì cho cô. Nhưng mà cô đã àm việc như vậy rồi, thì cũng không có cách nào để quay trở về với đoàn làm phim nữa rồi."

Lâm Tuyết ngồi sụp xuống, vẻ mặt suy sụp.. Cô ta cũng không biết mình làm sao lại bị ma quỷ ám ảnh mà làm như vậy. Cô vốn nghĩ về sau muốn ngáng chận lại đối với Ứng Uyển Dung, làm cho cô đẹp mắt. Việc đẩy ngã Ứng Uyển Dung thật sự là ngoài ý muốn...

"Như vậy đi, thừa dịp hiện tại còn đang dư chấn, tất cả mọi người đều bận rộn với công việc cứu tế. Lúc này trước hết tôi sẽ đưa cô rời đi khỏi nơi này đã. Tránh thoát khỏi tiếng gió trong khoảng thời gian này. Đến lúc đó rồi cô lại trở về, chú dì cũng sẽ yên tâm một chút." Vương Phương thuận tay vuốt vuốt mái tóc của Lâm Tuyết tóc, giọng nói cũng tràn đầy vẻ hòa nhà dịu dàng. Nhưng nơi đáy mắt lại thoáng qua sự lạnh lùng trào phúng. Bất quá chỉ thoáng qua trong giây lát, rồi lại là đầy bụng tình cảm thân thiết.

"Làm được hả? Khi đó còn có người khác nhìn thấy nữa... Tôi, tôi không muốn bị ngồi tù." Lâm Tuyết khóc, khóc đến mức như hoa lê đẫm mưa (*), tủi thân không thôi. Thế nhưng mà ngoại trừ Vương Phương ra, không có người nào khác ở bên cạnh để an ủi cô ta.

(*) Lê hoa đái vũ: [梨花带雨]: Dịch nghĩa: Khóc giống như hoa lê dính hạt mưa. Câu nói này vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.

Ngồi tù? Ánh mắt của Vương Phương vẫn điềm đạm nhìn sang khuôn mặt xinh đẹp Lâm Tuyết như trước, nghĩ thầm, chỉ sợ hiện tại việc trừng phạt nghiêm khắc, tử hình tuyệt đối là không trốn thoát được rồi. Đương nhiên, là dưới tình huống Lâm Tuyết bị bắt được.

Bất luận là mất tích hay là tử vong, cuối cùng Lâm Tuyết cũng trở thành người của quá khứ, mà Vương Phương cô sẽ thay thế chỗ của Lâm Tuyết, sẽ được ba Lâm mẹ Lâm coi trọng. Hơn thế nữa, mọi tài nguyên đều sẽ nghiêng về phía của Vương Phương cô. Vương Phương cô sẽ không còn phải là một người trợ lý, một vật thay thế có cũng được mà không có thì cũng không sao.

"Sẽ không đâu! Trốn đi chỗ khác, thay đổi thân phận. Một năm hai năm sau,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.