Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 96: Chương 96: Thiếu






Editor: Mẹ Bầu

"Tìm cô chơi cờ một chút." Ngô Minh ngồi ở phía đối diện đưa cho Ứng Uyển Dung một hộp quân cờ. Ngón tay trắng nõn của Ứng Uyển Dung nhặt lên một quân cờ màu đen, miệng cười nhìn về phía Ngô Minh.

"Vô sự bất đăng tam bảo điện (*), chơi cờ... Vẫn là để lần sau đến chơi tiếp đi. Đạo diễn Khang lập tức phải quay phim rồi, nếu tìm không thấy chúng ta đâu, chắc chắn ông ấy sẽ rất tức giận đấy."

(*) Vô sự bất đăng tam bảo điện: Thành ngữ. Dịch nghĩa: Không có việc gì thì sẽ không đến trước tòa Tam bảo. Tam Bảo điện là từ chuyên môn của Phật giáo. Tam Bảo tức là: Phật, Pháp, Tăng. Phật là chỉ Đức Phật, Pháp là chỉ kinh điển Phật giáo, Tăng là chỉ người tu hành. Tam Bảo điện là chỉ nơi tổ chức sinh hoạt của Phật giáo, ví dụ như Đại Hùng Bảo điện (chánh điện). Ngoài ra, nơi để sách kinh là Tàng Kinh các và tăng phòng là nơi người tu hành nghỉ ngơi. Chúng đều là những nơi tôn nghiêm quan trọng, người ngoài không thể tùy tiện vào. Vì thế, nếu không có việc gì quan trọng thì không được vào nơi Tam Bảo, từ đó có câu “vô sự bất đăng tam bảo điện”.

Ngô Minh đóng cái nắp hộp lại, @MeBau*[email protected]@ chậm rì rì hỏi: "Cô có hứng thú đi quay quảng cáo hay không?"

Mi mắt Ứng Uyển Dung cũng không nâng lên một cái. Một tay cô chống lên má nhìn Ngô Minh. Có thể nói Ngô Minh là người có tính cách giảo hoạt. Ứng Uyển Dung cũng không hiểu lắm vì sao Lục Manh lại có thể lọt được vào trong mắt của Ngô Minh như vậy. Người như Ngô Minh cần tìm, chính là một cô gái mỗi ngày có thể đấu võ mồm với anh, chứ lại đi tìm một người như Tiểu Bạch Thỏ thế kia, thật sự là không hợp lắm.

"Quảng cáo ư, ai vậy?" Ứng Uyển Dung hỏi.

"Vẻ mặt cô cũng nên giữ bí mật một chút! Đây tuyệt đối là một người do nghe tên nhiều nên thuộc, di-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n nổi tiếng trên cả tôi nữa kia. Lần này đến tìm cô, kỳ thực không chỉ là để mời cô đi quay quảng cáo, mà cũng nghĩ muốn mời cô đi quay một cái MV. Cũng nhanh thôi, thấy nói vài ngày là được rồi, vé máy bay đi tới đi lui, cậu ta bao hết."

Ứng Uyển Dung nở nụ cười, liếc nhòn sang Ngô Minh một cái, nói: "Hiện tại anh muốn đóng vai một thuyết khách thật sự là không hợp cách đâu. Đến ngay cả tên tuổi của người muốn hợp tác với tôi là gì, tôi cũng đều không biết! Lại càng đừng nói đến là số tiền thù lao là bao nhiêu, tôi đây cũng rất muốn biết để đến xin phép với đạo diễn Khang..."

Ý vị câu nói đầy sự thâm trường, ánh mắt của Ứng Uyển Dung


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.